Chiến Thần Phục Thù

Chương 228



Một đại sư võ thuật mà lại bị Lăng Khôi đánh tàn phế như bổ dưa thế kia.

Im lặng!

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Đến nỗi có thể nghe rõ mồn một tiếng hít thở của nhau.

Một lúc lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại.

“Chuyện này sao có thể chứ? Diệp Hùng là đại sư võ thuật nổi tiếng đã lâu, đại sư vang danh ra nước ngoài, thế mà lại thua dưới tay Lăng Khôi ư?”

“Từ đầu đến giờ Lăng Khôi chỉ tấn công bằng mấy đòn đơn giản, Diệp Hùng đã bị đánh cho tàn phế rồi à? Sao tôi cứ thấy như một người lớn đánh một đứa con nít ba tuổi vậy nhỉ? Diệp Hùng là đại sư võ thuật tung hoành trong giới võ thuật thật sao? Giờ tôi thấy nghi ngờ danh tiếng của ông ta rồi đấy”.



Mọi người không thể không nghi ngờ nhận thức của mình.

Sao đại sư võ thuật lại dễ bị đánh gục như thế?

Đường Lâm hoảng sợ hít sâu một hơi: “Chuyện gì thế này? Thầy à, sao đại sư Diệp Hùng lại không thể phản đòn thế? Chẳng phải chiêu thức Tam Thức Cầm Long của ông ta là tuyệt chiêu nổi tiếng sao? Từng đại sát khắp nơi trong giới võ thuật cơ mà?”

Đường Thục Hạo, Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà đều trố mắt nhìn.

Đáng sợ quá!

Tôn Lộc nuốt nước bọt: “Không cần nghi ngờ, em không nhìn lầm đâu, Diệp Hùng đúng là đại sư võ thuật. Vừa nãy vì sức chiến đấu của hai bên không cùng một đẳng cấp, nên Diệp Hùng mới thua triệt để như thế”.

“Không cùng một cấp bậc? Ông có nói hơi quá rồi không?”, Đường Xuyên Bách cũng không thể chấp nhận được sự thật này: “Tôi nghĩ hẳn là vì Lăng Khôi dùng thủ đoạn mà mọi người không thấy đấy chứ?”

Tôn Lộc lắc đầu: “Không, mặc dù lúc nãy Lăng Khôi ra đòn rất gọn gàng, đơn giản nhưng sức mạnh hiện ra giữa những đòn tấn công đã vượt qua Diệp Hùng vài cấp bậc. Sự chênh lệch lớn như thế, Diệp Hùng không thể đấu lại được”.

Đường Bách Hà kinh ngạc nói: “Ý ông là Lăng Khôi cũng là đại sư võ thuật ư?”

Tôn Lộc nhìn Lăng Khôi hồi lâu, cuối cùng nói: “Đúng thế, cậu ta cũng là một đại sư võ thuật, hơn nữa không phải là đại sư võ thuật bình thường. Tất cả chúng ta đều đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.

Nhịp tim Đường Lâm dường như ngừng đập, trong đầu hiện lên cảnh tượng Lăng Khôi đánh mình lúc trước. Một lúc sau cụ ta mới nói: “Thầy à, lần đầu em mới gặp được đại sư võ thuật trẻ tuổi như thế. Cậu ta mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể trở thành đại sư võ thuật được?”

Tôn Lộc trầm giọng nói: “Không những em chưa gặp đại sư võ thuật trẻ như thế mà thầy cũng chưa từng gặp”.

Đường Lâm nhỏ giọng hỏi: “Nếu là thầy thì có thể đánh bại cậu ta không?”

Tôn Lộc không trả lời ngay.

Đường Lâm nói: “Thầy cứ nói thẳng, chuyện này liên quan đến sự sống còn của nhà họ Đường bọn em”.

Tôn Lộc nói: “Nếu là thầy thì chỉ có năm mươi phần trăm thắng thôi”.

Đường Xuyên Bách nói: “Nếu song kiếm hợp bích với bà cụ Tư thì sao?”

Tôn Lộc tự tin hơn nhiều: “Dĩ nhiên là một trăm phần trăm có thể đánh được cậu ta”.

Tôn Lộc nói rất chắc chắn.

Đã là đại sư võ thuật nhiều năm, cụ ta vẫn có chút tự tin này.

Hơn nữa Tôn Lộc biết mặc dù bà cụ Tư là phụ nữ nhưng e là bản lĩnh của bà ta cũng hơn mình.

Đường Lâm thở phào: “Thế thì tốt. Suy cho cùng đại sư Diệp Hùng vẫn còn trẻ, hơn nữa lăn lộn ở Trung Hải không lâu. Lần này bị đánh bại thảm hại như thế quả thật là đánh giá thấp bản lĩnh của Lăng Khôi. Chỉ cần thầy ra tay thì chắc chắn có thể đánh bại được cậu ta”.

Còn mấy người Giang Nhược Ly, Trần Lâm, Lục Hải Siêu nhìn thấy Lăng Khôi đánh bại được Diệp Hùng thì thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng ôm ngực, vừa rồi Lăng Khôi còn làm họ hơi hoảng sợ.

Ánh mắt Lý Nhược Nam nhìn Lăng Khôi như phát sáng: “Lăng Khôi mạnh, mạnh quá”.

Người ngoài hóng hớt, người trong giới xem võ thuật.

Tất nhiên cô ấy nhìn ra Diệp Hùng không cùng một cấp bậc với Lăng Khôi.

Lăng Khôi kéo cánh tay phải đã gãy xương của Diệp Hùng từng bước đi vào trong đình như đang kéo một con heo chết.

“Bịch!”

Lăng Khôi vung tay, cơ thể như xác chết của Diệp Hùng nặng nề đập xuống trước mặt mọi người.

“Hãy nhớ kỹ cho tôi, đừng dễ dàng bảo vệ chuyện không nên, cũng đừng tưởng ông có bản lĩnh thì có thể kiêu ngạo, tỏ vẻ ta đây. Thiên lý còn đó, ai phạm sai lầm đều sẽ có người đứng ra thay trời hành đạo”, Lăng Khôi nhìn Diệp Hùng dưới đất, lạnh lùng nói.

Diệp Hùng cố sức bò dậy, nằm bò trên mặt đất: “Cảm ơn cậu Lăng dạy bảo, cảm ơn cậu Lăng đã không giết tôi”.

Giọng ông ta thều thào, không dám ngẩng đầu lên.

Diệp Hùng nhặt được mạng từ bờ vực cái chết chỉ cảm thấy may mắn.

Lăng Khôi ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua những người nhà họ Đường: “Tôi quản lý nhà họ Đường, còn ai không phục nữa không?”

Từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều sợ sệt với cách làm của Lăng Khôi, nhất thời không ai dám nói gì.

Lăng Khôi nói: “Ai không phục thì bước ra, hôm nay là cơ hội duy nhất để nhà họ Đường các người phản kháng lại tôi. Sau ngày hôm nay, nếu ai trong nhà họ Đường dám cả gan làm trái lệnh của tôi thì tôi sẽ không tha dễ dàng đâu”.

Lúc này Đường Xuyên Thủy bước ra: “Cách làm của cậu Lăng thật siêu phàm, đại sư trẻ tuổi, vượt xa khỏi Trung Hải, quản lý nhà họ Đường của tôi là dư sức. Tôi tha thiết mong cậu Lăng quản lý nhà họ Đường”.

Đường Thục Thanh cũng bước đến nói; “Đúng thế, trước đó nhà họ Đường từ chối là vì mọi người đều nghĩ anh Lăng không có năng lực quản lý nhà họ Đường, không thể dẫn dắt nhà họ Đường phát triển thêm nữa. Nhưng qua trận chiến vừa rồi, mọi người đều thấy anh Lăng hoàn toàn có khả năng quản lý nhà họ Đường, mong ông Lâm đồng ý”.

Có hai người này lên tiếng, không ít người nhà họ Đường đều tỏ thái độ ủng hộ.

Bản lĩnh của Lăng Khôi đã làm chấn động đa số người trong nhà họ Đường.

Lúc này Đường Xuyên Bách cắn răng nói: “Lăng Khôi, cậu tự cao quá đấy, cũng còn quá trẻ. Cậu tưởng cậu đánh bại được đại sư Diệp Hùng là có thể tự cho mình vô địch thiên hạ sao? Đại sư Tôn Lộc và bà cụ Tư còn đang ở đây, nếu cậu có thể đánh bại được đại sư Tôn Lộc thì tôi sẽ không nói gì nữa, nếu không Đường Xuyên Bách tôi không phục”.

Đường Xuyên Hà cũng nói: “Tôi cũng thế. Nếu cậu có thể đánh bại được đại sư Tôn Lộc, nắm quyền nhà họ Đường thì tôi tuyệt đối không nói gì. Còn không thì cậu không xứng đáng quản lý nhà họ Đường”.

Đường Lâm nói: “Đại sư Tôn Lộc là một trong năm vị đại sư của Trung Hải, đạt được danh tiếng lớn, đây mới là đại sư thực thụ. Mặc dù Diệp Hùng cũng mạnh nhưng nói cho cùng cũng là đệ tử của Tôn Lộc mà thôi, bản lĩnh không khác gì tôi cả. Cậu có thể đánh bại được Diệp Hùng cũng chẳng là gì, nhưng cậu chẳng bằng mấy con ruồi nhặng ở trước mặt thầy của tôi. Cậu còn ảo tưởng quản lý nhà họ Đường tôi à, cậu không thấy nực cười sao?”

Lúc này Tôn Lộc đứng lên, lạnh lùng nhìn Lăng Khôi: “Đường Lâm nói đúng đấy, cậu còn chẳng bằng mấy con ruồi nhặng ở trước mặt tôi. Hơn nữa tôi và ông cụ Đường là bạn cũ, nhất định không thể để sản nghiệp của ông cụ Đường rơi vào tay kẻ khác”.

Lăng Khôi đáp: “Nói như thế nghĩa là ông nghĩ rằng Lăng Khôi tôi không có năng lực quản lý nhà họ Đường phải không?”

“Không phải không có năng lực mà là không xứng”, Tôn Lộc đứng bật dậy, từng bước đi đến chỗ Lăng Khôi: “Cậu nhóc này, bây giờ tôi sẽ cho cậu biết sự chênh lệch giữa cậu là đại sư võ thuật thực thụ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.