Chiến Thần Phục Thù

Chương 229



Quần áo trên người Tôn Lộc không cánh mà bay.

Ngọn gió sắc bén như dao cắt.

Ai cũng biết Tôn Lộc – một trong năm đại sư của Trung Hải đang chuẩn bị ra tay rồi.

Mọi người đều không dám chớp mắt.

Trước đây, sự hiểu biết của họ về Tôn Lộc chỉ giới hạn ở tin đồn và tin tức. Hôm nay, được tận mắt chứng kiến vị đại sư trong truyền thuyết ra tay, tất cả mọi người đều nín thở.

Vô cùng mong chờ.

Lăng Khôi nhìn Tôn Lộc: “Ông không phải đối thủ của tôi. Đừng làm mất thời gian của tôi nữa, bảo bà cụ Tư kia cùng lên đi”.

Mọi người sững sờ.

Cằm như muốn rớt khỏi hàm.

Đại sư Tôn Lộc đánh với cậu đã là nể mặt cậu lắm rồi.

Vậy mà cậu còn chê chưa đủ, muốn cả bà cụ Tư cùng lên?

Thật quá ngông cuồng!

Mặt Tôn Lộc đỏ bừng: “Lăng Khôi, cậu đang khinh thường tôi sao?”

Lăng Khôi nói: “Khinh thường? Ông không đáng để tôi khinh thường. Tôi chỉ không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với các người thôi”.

“Thật hỗn láo, quỳ xuống cho tôi!”

Tôn Lộc hét lên một tiếng, cả người bật nhảy lên.

Cụ ta nhảy cao hàng chục mét, đến trước mặt Lăng Khôi, tung một cú đấm mạnh mẽ xuống.

Như mãnh hổ vồ sói, như giải ngân hà sắp rớt xuống tới nơi.

Quyền phong lan rộng vài mét.

Uy thế mạnh hơn nhiều so với Diệp Hùng.

Đường Lâm không nhịn được nữa, hét lớn: “Hay lắm, đúng là thầy của em, thực lực đã mạnh hơn trước nhiều. Lăng Khôi nhất định không thể phản kháng”.

Đường Xuyên Bách cũng vô cùng thích thú: “Đây mới là phong thái của đại sư võ thuật Trung Hải! Quả nhiên là mạnh hơn Diệp Hùng, lần này Lăng Khôi thua chắc rồi”.

Ba ông lớn nhà họ Đường lấy lại tự tin.

Tống Bác Văn hỏi bà cụ Tư: “Bà cụ Tư, thực lực của Tôn Lộc quả nhiên không tầm thường. Sức mạnh của cú đấm này như sắt đá, Lăng Khôi căn bản là không thể chống đỡ được, chắc là sẽ chết nhỉ?”

Bà cụ Tư uống trà, khẽ nói: “Cũng chưa chắc. Mặc dù Lăng Khôi còn trẻ, nhưng không để lộ danh tính, bây giờ tôi vẫn chưa thể nhìn thấu được giới hạn của cậu ta, Tôn Lộc chưa chắc là có thể đánh bại cậu ta”.

Tống Bác Văn sững sờ: “Bà cụ Tư, bà nói vậy có nghĩa Lăng Khôi là đối thủ của Tôn Lộc sao?”

Bà cụ Tư nói: “Cũng có một người đàn ông trẻ như vậy đã từng xuất hiện ở Trung Hải, Lăng Khôi bây giờ khá giống với người đó, vì vậy tôi cảm thấy Tôn Lộc đã đánh giá thấp cậu ta rồi”.

Tống Bác Văn nói: “Nếu đại sư Tôn Lộc thật sự bị đánh bại thì bà có muốn ra tay không?”

Bà cụ Tư nói nhỏ: “Đến lúc đó rồi tính”.

Dứt lời, bà cụ Tư không nói thêm gì nữa, mà nhìn chằm chằm vào Lăng Khôi và Tôn Lộc đang ở trên sàn đấu.

Chỉ thấy quyền kình của Tôn Lộc hòa vào với quyền phong, đánh mạnh vào ngực Lăng Khôi.

“Bụp!”

Quyền kình lướt qua, con sư tử bằng đá cẩm thạch ở trung tâm bị vỡ tan.

Lăng Khôi không hề tránh né, chỉ dùng lồng ngực để chống đỡ.

Cú quyền kình này khiến xương của Lăng Khôi tê dại, máu toàn thân sôi sục. Những vết thương nội thương dường như đã hồi phục không ít nhờ đòn đánh này.

“Sao có thể như vậy chứ?”

Tôn Lộc hét lớn, cụ ta đã dùng bảy phần sức lực vào cú đấm này, vậy mà Lăng Khôi lại không có chút phản ứng nào cả?

Tôn Lộc không tin, đột nhiên cụ ta bộc phát ra toàn lực công kích.

Kết quả là Lăng Khôi vẫn chống trả bằng ngực.

Nội tạng chấn động, chấn thương cũng hồi phục nhiều hơn.

Anh không mảy may bị tổn hại gì.

“Không hề hấn gì sao? Thật đáng sợ!”, Tôn Lộc cảm thấy không ổn, tiếp tục tung thêm chục cú đấm, Lăng Khôi vẫn đứng yên tại chỗ, để đối phương đấm vào ngực mình hết lần này tới lần khác.

“Bụp bụp bụp!”

Những cú đấm liên hồi tạo ra âm thanh dữ dội.

Nhưng Lăng Khôi vẫn đứng yên không lùi bước, chống lại mọi cú tấn công mang tính sát thương mạnh.

“Một bước cũng không lùi ư? Mình đã dùng một trăm phần trăm công lực rồi mà! Quyền kình có thể phá nát sắt, vậy mà cậu ta lại không hề hấn gì sao?”, Tôn Lộc càng thêm hoang mang. Từ lúc thành danh đến nay, cụ ta chưa bao giờ gặp người nào trẻ mà mạnh như Lăng Khôi.

Một khi sức mạnh quyền kình bộc phát thì ngay cả đại sư cũng phải dè chừng. Tuyệt đối không dám dùng ngực chống đỡ mười mấy lần như Lăng Khôi, hơn nữa còn không lùi một bước, cũng không hề bị thương.

Đáng sợ quá rồi nhỉ?

Mặc dù đòn tấn công của Tôn Lộc càng lúc càng dữ dội, nhưng sức chống trả của Lăng Khôi không hề giảm sút, trong lòng cụ ta càng thêm hoảng loạn.

Chẳng mấy chốc đã đánh ra hàng trăm cú.

Cho dù là một cây gậy sắt thì cũng sẽ bị đập nát, nhưng Lăng Khôi vẫn đứng yên bình an vô sự.

Tôn Lộc bắt đầu sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi không thể lý giải nổi, như thể cái chết đang đến gần.

Cụ ta bất giác lùi về sau.

“Bây giờ mới nghĩ đến việc rút lui à? Muộn rồi”, Lăng Khôi trách móc, sau đó dùng tay phải đấm mạnh.

Tôn Lộc sững sờ, siết chặt nắm đấm, tung đòn tiếp tục tấn công Lăng Khôi.

Cụ ta muốn lấy đá chọi đá.

Tôn Lộc biết một cú đấm của mình không phải là đối thủ của Lăng Khôi, nhưng hai cú đấm một lúc thì cụ ta có tự tin rằng có thể chống lại cú đấm của Lăng Khôi. Miễn sao có thể mượn cơ hội này kéo dài khoảng cách với Lăng Khôi, ít nhất có thể đảm bảo rằng bản thân cụ ta sẽ không bị thương, tiếp đó, cụ ta tìm một cái cớ nói hôm nay không đánh được nữa, giữ thể diện trước mặt mọi người là được.

Nhưng Tôn Lộc phát hiện bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Quyền kình của Lăng Khôi như núi Thái Sơn sừng sững nguy nga, mưa gió bất động, nghiền nát núi sông.

Còn quyền kình của cụ ta lúc này chỉ như khoa tay múa chân.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Cơ thể của Tôn Lộc đột nhiên giống như con diều đứt dây, bay xa mười mét, rơi xuống mặt đất một cách nặng nề.

Cụ ta nôn ra máu, nhuốm đầy mặt đất.

Tôn Lộc mê man, vội vàng bò đến dưới chân Lăng Khôi, vừa nôn ra máu vừa nói: “Cậu Lăng, tôi nhận thua. Xin cậu đừng giết tôi”.

Mọi người chết lặng.

Vừa nãy đại sư Tôn Lộc còn kiêu căng ngạo mạn, vậy mà lúc này lại quỳ dưới đất van xin nhục nhã vậy sao?

Sự tương phản quá lớn khiến mọi người không thể chấp nhận được.

Bọn họ thậm chí còn không hiểu nổi đường đường là một trong năm đại sư ở Trung Hải như Tôn Lộc sao lại có thể thua Lăng Khôi.

Họ chỉ thấy Lăng Khôi đứng yên, chắp tay sau lưng một cách ngạo nghễ.

“Cậu Lăng, xin cậu hãy tha cho tôi. Tôn Lộc tôi là một con chó, xin cậu đừng giết tôi”, Tôn Lộc lại cầu xin.

Chỉ có cụ ta mới biết cú đấm của Lăng Khôi giáng xuống đáng sợ như thế nào.

Đó căn bản không phải là trình độ của đại sư võ thuật.

E là cho dù có ba Tôn Lộc cộng lại thì cũng không thể thắng được một cú đấm của Lăng Khôi.

Nếu không phải vào thời khắc cuối cùng, Lăng Khôi rút lại phần lớn sức mạnh thì Tôn Lộc đã chết tức tưởi rồi.

“Quỳ ngoài đình đi, quỳ đến khi nào tôi hài lòng thì mới được đứng dậy”, Lăng Khôi thở dài.

Tôn Lộc quỳ xuống, bò ra ngoài, quỳ trước cửa.

Cụ ta giống hệt như một con chó, thỉnh thoảng nhìn chủ với ánh mắt cầu xin.

Lăng Khôi chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn mọi người: “Còn ai không phục thì đứng ra đây! Nhưng tôi phải nói trước là quá tam ba bận. Tôi đánh trọng thương Diệp Hùng và Tôn Lộc mà không giết, nhưng người tiếp theo dám đứng lên khiêu chiến thì tôi sẽ không nương tay đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.