Chiến Thần Phục Thù

Chương 232



Chuyện thừa kế nhà họ Đường cứ thế kết thúc.

Tin tức ngay lập tức được truyền đến nhà họ Tô.

Mọi người ở nhà họ Tô tập trung đông đủ trong biệt thự từ đêm khuya đợi màn tranh giành quyền nắm giữ của nhà họ Đường kết thúc.

Bà cụ Tô vô cùng lo lắng, ngồi từ mười giờ tối đợi mãi đến tám giờ sáng.

Trong khoảng thời gian đó, bà cụ Tô bảo Hàn Đông đến nhà họ Đường nhiều lần nhưng không thể vào bên trong biệt thự.

Bảo vệ nhà họ Đường cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào trong, thậm chí đến gần nhà họ Đường cũng khó.

Mười một giờ sáng, Hàn Đông báo cáo tin tức cho đám người ở biệt thự nhà họ Tô.

Tay bà cụ Tô đang run rẩy, run giọng nói: “Hàn Đông, kết quả cuộc tranh giành truyền thừa của nhà họ Đường thế nào?”

Hàn Đông còn chưa trả lời, Tô Toàn không kiềm chế được nói: “Cậu Lăng dẫn theo mấy người Mã Đằng và Giang Thanh Hải đến nhà họ Đường. Mà nhà họ Đường cũng bắt tay với nhà họ Tống mời ba vị đại sư võ thuật là Diệp Hùng, Tôn Lộc và bà cụ Tư đến. Hai bên quyết đấu kịch liệt vì tranh giành nắm quyền nhà họ Đường. Hai nhà họ Tống, Đường cùng nhau gây sức ép, chắc là cậu Lăng không thể chống đỡ lại được”.

Tô Thần nói: “Đúng thế, hai gia tộc lớn Đường Tống bắt tay với nhau thì rất là khủng khiếp, anh Lăng không thể chống lại được. Anh Lăng muốn quản lý nhà họ Đường là điều không thể”.

Hàn Đông toát cả mồ hôi lạnh, ánh mắt cụ ta nhìn mọi người không đúng lắm.

Tô Thần thấy thần thái của Hàn Đông không đúng lắm bèn hỏi: “Quản gia Hàn, ông sao thế?”

Hàn Đông khàn giọng nói: “Hai nhà Đường Tống bị một mình cậu Lăng áp chế, quyền lực của nhà họ Đường rơi vào tay cậu Lăng”.

Mọi người đều sửng sốt.

“Không thể nào!”

Tô Thần kinh ngạc: “Không thể nào có chuyện đó! Sao anh Lăng có thể một mình áp chế được hai nhà họ Đường Tống được chứ? Quản gia Hàn, có phải ông nghe ngóng tin tức sai rồi không?”

Hàn Đông lắc đầu chắc nịch nói: “Chỉ với một đòn đánh đã khiến đại sư Diệp Hùng tàn phế, thêm một cú đấm làm đại sư Tôn Lộc thua thảm hại. Từ nay, Trung Hải sẽ có thêm một đại sư võ thuật nữa là cậu Lăng”.

Tô Thần ngạc nhiên nói: “Không phải còn bà cụ Tư nữa sao?”

Hàn Đông nói: “Bà cụ Tư nói giá trị của cậu Lăng đã vượt xa cả nhà họ Đường rồi, dù có tặng nhà họ Đường cho bà cụ Tư, bà ấy cũng không muốn đắc tội với nhân vật tầm cỡ như cậu Lăng. Cuối cùng, bà cụ Tư còn mời cậu Lăng đến nhà họ Tống nữa”.

Vãi chưởng!

Tất cả người nhà họ Tô đều chết lặng.

Bà cụ Tô sa sút tinh thần ngồi ở vị trí gia chủ: “Tiêu rồi, nhà họ Tô chúng ta tiêu rồi. Tôi có tính toán như thế nào cũng không ngờ cậu Lăng lại có thủ đoạn lợi hại như thế, ngay cả hai nhà họ Đường Tống cũng không gây sức ép được cho cậu Lăng. Lúc đầu chúng ta từ bỏ Tô Duệ Hân mà đi nịnh bợ nhà họ Đường là lựa chọn sai lầm cực lớn”.

Tô Thần cũng run rẩy ngồi trên ghế: “Rốt cuộc cậu Lăng này là thần thánh phương nào? Sao có thể trở thành đại sư võ thuật thứ sáu của Trung Hải chứ? Còn lên nắm giữ nhà họ Đường nữa? Cậu ta vốn dĩ đã nắm giữ gia tộc Mã Thị trong tay rồi mà. Bây giờ trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải thì một mình cậu ta đã nắm giữ hết hai gia tộc lớn, người như thế cũng đáng sợ quá”.

Tô Thần run rẩy nói: “Nhà họ Tô chúng ta đã bỏ qua cậu Lăng thì cũng bỏ lỡ hết mọi thứ. Nhà họ Tô chúng ta đã bỏ lỡ hết mọi thứ rồi!”

...

Phòng làm việc tổng giám đốc, bệnh viện Bình An.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đang mở cuộc họp bên trong, đến mười hai giờ trưa mới kết thúc.

Ngô Giai Giai vươn vai: “Duệ Hân, hay là mình gọi thức ăn ngoài nhé?”

Tô Duệ Hân nói: “Không cần đâu, Lăng Khôi nói trưa nay sẽ mang cơm đến”.

Ngô Giai Giai vui vẻ nói: “Vậy thì không gọi nữa. Mấy đồ ăn bên ngoài đó không ngon mà lại kém chất lượng hơn tay nghề của Lăng Khôi. Mấy ngày nay, mình đã quen ăn cơm do Lăng Khôi nấu rồi, mình thấy cái tên vô dụng này cũng không phải vô tích sự lắm”.

Tô Duệ Hân pha một ly cafe rồi nhấp một hớp: “Mặc dù anh ấy không có năng lực gì, cũng không chú tâm vào sự nghiệp nhưng vẫn rất ân cần chu đáo với mình”.

Ngô Giai Giai nói: “Nhưng trước đây anh ta từng ngoại tình, cậu sẽ không vì ăn được mấy miếng cơm anh ta nấu mà tha thứ cho anh ta chứ?”

Tô Duệ Hân nói: “Cậu đừng nhắc chuyện này nữa”.

Ngô Giai Giai nói: “Hay là các cậu ly hôn đi, dạo này có rất nhiều các chàng trai nhà giàu ở Trung Hải nghe ngóng tin tức của cậu với mình đấy. Người theo đuổi cậu ngày càng nhiều, hay là cậu cho bản thân cơ hội nữa đi?”

Tô Duệ Hân nói: “Tạm thời mình không có suy nghĩ này”.

Ngô Giai Giai còn muốn nói gì nhưng Tô Duệ Hân cắt ngang: “Đừng nói nữa. Nói thêm là phá hoại tình cảm của chúng ta đấy”.

Ngô Giai Giai đành ngậm miệng không nói nữa.

Đến một giờ mà Lăng Khôi vẫn chưa mang cơm đến.

Ngô Giai Giai không vui nói: “Đã một giờ rồi mà Lăng Khôi vẫn chưa đến, anh ta có đáng tin không thế?”

Tô Duệ Hân cũng cảm thấy lạ: “Bình thường mười hai giờ là anh ấy đã mang cơm đến đúng giờ rồi, hôm nay xảy ra chuyện gì thế. Để mình gọi hỏi xem”.

Điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Không ai nghe máy.

Gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai nghe máy.

Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Mình vẫn nên gọi đồ ăn ngoài thôi, chắc chắn cái tên Lăng Khôi này đã ra ngoài phải ôm trái ấp với cô nào rồi”.

Tô Duệ Hân không nói gì, sau khi gọi đồ ăn bên ngoài thì ăn bừa vài miếng, rồi cô lại tiếp tục vùi đầu vào công việc, mãi đến tối lúc tan làm thì đã hai giờ sáng. Tô Duệ Hân mới buông việc xuống, bỗng có cảm giác không ổn.

Hôm qua lúc Lăng Khôi đi khỏi văn phòng thì đã lạ lắm rồi, còn năm lần bảy lượt nhấn mạnh Lăng Khôi sẽ đem cơm đến cho Tô Duệ Hân.

Lúc đó Tô Duệ Hân chỉ nghĩ Lăng Khôi có vấn đề.

Nhưng giờ nghĩ lại Tô Duệ Hân càng cảm thấy không đúng lắm.

Cô lại gọi cho Lăng Khôi.

Vẫn không có ai nghe máy.

Gọi thêm lần nữa, không ai bắt máy.

Ngày hôm sau, điện thoại Lăng khôi vẫn không gọi được, Tô Duệ Hân ngày càng cảm thấy bất an. Cô đến hỏi Lý Kiến thì Lý Kiến cũng không biết.

Cuối cùng cô hỏi Thất Lạc Diệp nhưng Thất Lạc Diệp cũng nói không biết.

Thậm chí cô còn hỏi Trần Lâm, nhưng ông ta cũng không biết nốt.

Cô gần như đã hỏi hết những người bạn mà bình thường Lăng Khôi hay tiếp xúc nhưng họ đều không biết Lăng Khôi đang ở đâu.

“Giai Giai, mình không tìm thấy Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân hoảng hốt lo sợ chạy đến văn phòng của Ngô Giai Giai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.