Chiến Thần Phục Thù

Chương 235



Huyết Vũ lẳng lặng đứng sau lưng Lăng Khôi, nhìn vô số bức tượng điêu khắc trước mặt, nước mắt ướt nhòe khóe mi.

Lặng Khôi gắng gượng chống vào xe lăn đứng dậy, cúi người thật sâu trước năm mươi nghìn bức tượng Long Nha: “Các anh em, thật xin lỗi, Lăng Khôi tôi cuối cùng vẫn chẳng có cách nào minh oan cho mọi người. Lúc xuống dưới hoàng tuyền, tôi sẽ sám hối với mọi người”.

Lăng Khôi bỗng cúi gập người.

Một người cứng rắn mạnh mẽ như Huyết Vũ cũng không kìm nén được cảm xúc mà rơi nước mắt.



Sau đó ở một phòng bệnh nơi hoang vắng.

Huyết Vũ đẩy Lăng Khôi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật là sáu bác sĩ mặc áo blouse, người đứng đầu là một bác sĩ đã có tuổi, khoảng sáu mươi. Tuy có vẻ cao tuổi nhưng vẫn tràn đầy sự minh mẫn, tinh tường. Huyết Vũ nói: “Anh Lăng, đây là bác sĩ có tay nghề nổi tiếng cả nước, tên là Trương Trọng. Vốn dĩ ông ấy đã lui về ở ẩn, không làm phẫu thuật nữa. tôi phải trả một cái giá rất đắt mới mời được ông ấy trở lại thực hiện ca phẫu thuật này đó, có ông ấy tham gia, ca phẫu thuật của anh mới có hai mươi phần trăm cơ hội thành công, đổi lại là người khác, tỷ lệ tử vong của anh sẽ là một trăm phần trăm”.

“Bác sĩ Trương Trọng, làm phiền ông rồi”, Lăng Khôi khẽ mỉm cười gật đầu.

Trương Trọng đứng yên bất động, cũng không tỏ thái độ gì.

Lăng Khôi chống xe lăn đứng dậy, quay đầu nhìn Huyết Vũ: “Huyết Vũ, cô đã thống lĩnh đội quân tinh nhuệ của một nước lớn, tôi không có gì phải lo lắng cả. Tôi chỉ có một điều muốn dặn dò cô”.

Huyết Vũ đứng thẳng người, hơi run rẩy: “Anh nói đi, tôi nhất định sẽ ghi nhớ”.

Lăng Khôi nói: “Nếu như tôi không gặp may, cô hãy buông bỏ mọi chuyện quá khứ đi, đừng cố gắng gượng nữa, chuyện này quá lớn. Tôi không muốn thấy cô dưới hoàng tuyền”.

Huyết Vũ bật khóc: “Tôi biết rồi”.

Lăng Khôi thở dài: “Điều duy nhất tôi không thể yên tâm chính là Duệ Hân, nhờ cả vào cô đó, Huyết Vũ”.

Nói xong, Lăng Khôi cúi người thật sâu với cô gái này: “Cô ấy là cô gái tốt, đừng miễn cưỡng cô ấy, hi vọng cô ấy có thể tìm được một người tốt hơn”.

Để lại câu này, Lăng Khôi loạng choạng bước vào phòng phẫu thuật.

Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trong chớp mắt, Huyết Vũ không kìm được xúc động, lấy hai tay che miệng, bật khóc nức nở.

Về phần Tô Duệ Hân, thông qua các mối quan hệ cá nhân cô đã tìm được chuyên gia tim phổi nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải, việc đầu tiên là vội vàng chạy đến tầng cao nhất nhà hàng Á Vận.

Kết quả lại không thấy Lăng Khôi đâu.

Chỉ thấy Huyết Vũ đang đeo khẩu trang đứng trong phòng.

Tô Duệ Hân thấy hai mắt Huyết Vũ đỏ au, như vừa khóc xong.

Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: “Lăng Khôi đâu?”

Huyết Vũ trả lời: “Anh ấy đi rồi”.

“Đi rồi?”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, từ lúc rời đi đến giờ mới chỉ có nửa ngày.

Huyết Vũ nói: “Anh ấy đi thực hiện ca phẫu thuật rồi”.

“Tôi đã nói, hai người chờ tôi quay lại mà, hai người không nghe thấy lời tôi nói sao?”, Tô Duệ Hân đau đớn hét lên.

Huyết Vũ nói: “Đây là lựa chọn của anh ấy”.

“Cô cũng không biết đường cản anh ấy lại hả?”, Tô Duệ Hân kích động, cũng không quá kính trọng với Huyết Vũ nữa.

Huyết Vũ nói: “Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh ấy có hai việc nhờ tôi chuyển lời đến cô”.

Tô Duệ Hân hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Huyết Vũ lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là đơn ly hôn, anh ấy đã ký tên rồi. Anh ấy dặn tôi nói với cô, ba năm qua, rất cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của cô, anh ấy nói cuộc đời này gặp được cô là hạnh phúc không gì sánh bằng. Anh ấy coi cô như bảo bối quý giá, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, chỉ mong cô có thể tìm được một người tốt hơn anh ấy”.

Tô Duệ Hân nhận lấy tờ đơn ly hôn, nhìn chữ ký của Lăng Khôi trên đó, cảm xúc tức khắc vỡ òa.

“Đây là một phần quỹ ủy thác, cô là người thụ hưởng duy nhất, bên trên có ghi số tiền và tình hình cụ thể của quỹ. Sau này cô có thể dùng thân phận của mình để kiểm tra”, Huyết Vũ giao tập tài liệu thứ hai cho Tô Duệ Hân, sau đó vội vàng rời đi.

Cô ấy đi rất nhanh, không để Tô Duệ Hân có cơ hội giữ mình lại.

Tô Duệ Hân ngơ ngác đứng trong phòng, trên tay là hai tập tài liệu, trong đó còn kẹp một bức thư màu cam.

Tô Duệ Hân mở bức thư ra, bên trong là thư do chính tay Lăng Khôi viết riêng cho cô.

Nét chữ viết ngoáy, còn mang chút run rẩy khó giấu.

Có thể nhìn ra, lúc viết bức thư này tay Lăng Khôi đang phát run, nhưng vẫn cố gắng gượng.

Còn có vệt nước loang trên bức thư, điều này có nghĩa là khi Lăng Khôi viết bức thư này đã rơi nước mắt.

Mỗi một chữ bên trên đều hết sức ấm áp và dịu dàng.

“Duệ Hân, khi em đọc được bức thư này, anh đã ở trong phòng phẫu thuật rồi. Vốn dĩ không định để em biết nhưng vẫn không nhịn được.

Lần đầu tiên gặp em là bên bờ sông Vọng Cổ.

Gặp được em là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của anh.

Đến tận bây giờ, anh vẫn chỉ là một kẻ vô dụng, anh biết anh khiến em bị liên lụy rất nhiều. Kẻ vô dụng như anh, em nên buông bỏ từ lâu rồi mới phải, thế nhưng em lại không làm vậy. Cảm ơn em đã không từ bỏ anh.

Ba năm qua, em cứu mạng anh, cho anh tiền chữa trị, thuốc thang miễn phí. Em quá hiền lành và tốt bụng.

Ba năm qua, đứng trước sự chỉ trích, miệt thị cùng sự tranh giành lợi ích của gia tộc, em vẫn kiên cường đến thế.

Ba năm qua, em luôn muốn được nhà họ Tô công nhận, trong lòng em mang theo hoài bão.

Ba năm qua, mỗi lần thấy em, em đều xinh đẹp như vậy, đẹp đến say lòng người.

Một ngày nào đó, em sẽ phá kén chui ra, sẽ phát hiện thế giới này tươi đẹp biết bao.

Một ngày nào đó, thoát khỏi vỏ bọc, em sẽ phát hiện đau đớn chỉ như một cơn mơ.

Một ngày nào đó, khi xé bỏ lớp kén, em sẽ phát hiện đây là sự sắp đặt tốt nhất.

Mong rằng cuộc đời còn lại của em lúc không còn anh, sẽ như chùm pháo hoa rực rỡ nhất, mãi mãi không lụi tàn”.

Bức thư ngắn ngủi hai ba trăm chữ cái, nhưng lúc Lăng Khôi viết nó lại vô cùng khó khăn.

Đọc đến chữ cuối cùng, Tô Duệ Hân không nén nổi đau thương trong lòng, cô hét lên một tiếng rồi ngồi sụp trên sàn khóc nức nở.

“Lăng Khôi, xin lỗi, là em không chăm sóc tốt cho anh. Là em không biết trân trọng anh, xin hãy cho em một cơ hội nữa, để em yêu anh một lần nữa”, Tô Duệ Hân nói: “Chính bản thân em cũng không biết, em đã vô thức yêu anh từ bao giờ, đừng rời xa em, được không? Em sợ những đêm vắng lạnh lẽo, em sợ bản thân mình sẽ đơn độc trước thế gian này”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.