Chiến Thần Phục Thù

Chương 237



Tống Bác Văn ngạc nhiên: “Bà nói rằng cậu Lăng có cơ hội trở thành tông sư võ thuật sao?”

Bà cụ Tư gật đầu: “Tôi rất hiểu năm vị đại sư của Trung Hải, lúc bọn họ trở thành đại sư võ thuật, người trẻ nhất cũng đã ngoài bốn mươi tuổi mới đạt được thành tựu này. Thế nhưng Lăng Khôi mới hai mươi lăm tuổi đã là đại sư võ thuật hàng đầu rồi. Tương lai cậu ấy trở thành tông sư võ thuật cũng chẳng có gì kỳ lạ cả”.

Tống Bác Văn hít sâu một hơi, nói: “Nếu như trở thành tông sư võ thuật, vậy thì địa vị và sức nặng của cậu Lăng sẽ hoàn toàn khác xưa. Giới võ thuật Trung Hải chắc chắn sẽ loạn mất thôi. Vậy thì chuyện thứ hai là gì vậy?”

Bà cụ Tư nói: “Chuyện thứ hai là lần này cậu Lăng đã đánh trọng thương Diệp Hùng, mặc dù thể hiện được tài năng xuất chúng, tuy nhiên cũng ẩn chứa nhiều tai hoạ ngầm cho tương lai của Trung Hải”.

Tống Bác Văn nói: “Bà đang lo lắng về sư phụ Lam Ngạo Thiên của Diệp Hùng sao?”

Bà cụ Tư nói: “Đúng, ban đầu khi Lam Ngạo Thiên trở thành tông sư võ thuật đã tranh chấp vùng đất Trung Hải với Trung Hải Vương. Cuối cùng lại thua Trung Hải Vương sát nút. Từ đó Lam Ngạo Thiên lẩn trốn ra nước ngoài, gây dựng được danh tiếng rất lớn ở hải ngoại, thực lực cũng tốt hơn khi trước. Nghe nói Lam Ngạo Thiên chỉ biết bao che khuyết điểm của bản thân. Cậu Lăng một tay đánh chết Trần Vũ Anh, một tay đàn áp đại sư Diệp Hùng. Liên tiếp đánh hạ hai đệ tử, Lam Ngạo Thiên nhất định sẽ không giương mắt đứng nhìn, chắc hẳn đích thân đến Trung Hải là để lấy lại danh tiếng cho đệ tử”.

Tống Bác Văn đương nhiên hiểu rất rõ về những chuyện này, nói: “Một tông sư đẳng cấp như Lam Ngạo Thiên lại tìm đến Trung Hải chỉ vì hai đệ tử thôi sao?”

Bà cụ Tư nói: “Đòi lại công bằng cho đệ tử chỉ là giả, trở lại Trung Hải quấy nhiễu, chiến đấu với Trung Hải Vương thêm lần nữa mới là thật”.

Tống Bác Văn nói: “Ban đầu Lam Ngạo Thiên gây chuyện làm loạn với Trung Hải Vương gần như đã khiến cho trật tự của Trung Hải rối ren hết cả. Cuối cùng Trung Hải Vương cũng chiến đấu hết mình đến khi còn lại hơi thở cuối cùng mới đuổi được Lam Ngạo Thiên đi. Nếu như ông ta quay lại đây thêm lần nữa thì e rằng Trung Hải sẽ mãi mãi không còn yên bình được nữa”.

Bà cụ Tư nói: “Đúng vậy, bởi thế nên những ngày gần đây tôi vẫn cứ lo lắng bất an”.

Tống Bác Văn nói: “Nói ra thì mấy tai hoạ này đều do một mình Lăng Khôi gây ra. Cậu ta chính là một kẻ chuyên gây chuyện muốn mang tai hoạ đến cho Trung Hải chúng ta”.

Bà cụ Tư nói: “Không chỉ là tai hoạ thôi đâu, rõ ràng là tai hoạ ngập đầu. Nếu như Lam Ngạo Thiên quay trở lại Trung Hải, trật tự của cả Trung Hải sẽ đảo điên hết mất, không biết bao nhiêu gia tộc sẽ rơi xuống vực thẳm, chìm nổi vô định, đại nạn đổ ụp xuống đầu nữa đây”.

Tống Bác Văn nói: “Bà nói hơi nghiêm trọng quá rồi thì phải? Không phải Trung Hải vẫn luôn do Trung Hải Vương một mình thống trị hay sao? Dù cho Lam Ngạo Thiên có trở lại Trung Hải thì Trung Hải Vương cũng chưa hẳn là không thể áp chế ông ta thêm lần nữa”.

Bà cụ Tư nói: “Trung Hải Vương bế quan tĩnh dưỡng, tu hành nhiều năm. Đã rất lâu rồi tôi không được gặp ông ấy. Tất cả mệnh lệnh đều thông qua nhà họ Tần để truyền xuống dưới”.

Tống Bác Văn ngạc nhiên.

Ông ta còn nhớ rất rõ mấy ngày trước khi nhà họ Đường tranh chấp quyền lực, bà cụ Tư đã từng nói đến thái độ của Trung Hải Vương. Nếu như ba ông lớn của nhà họ Đường không có cách nào ổn định cục diện nhà họ Đường, vậy thì nhà họ Đường sẽ phải bước ra khỏi hàng ngũ năm gia tộc lớn, để nhà họ Tần tiếp quản nhà họ Đường.

Có thể thấy được thật sự nhà họ Tần có mối quan hệ vô cùng thân thiết với Trung Hải Vương.

Tống Bác Văn nói: “Chẳng trách mấy năm nay nhà họ Tần kín tiếng hành sự, bán hết phần lớn sản nghiệp, bắt đầu một lòng say mê võ thuật. Thế nhưng tầm ảnh hưởng lại ngày càng lớn, ép cho nhà họ Tống của tôi không thể ngóc đầu lên nổi, hoá ra là nhận được sự ủng hộ của Trung Hải Vương”.

Bà cụ Tư nói: “Chỉ mong Trung Hải có thể vượt qua tai hoạ lần này, cũng hy vọng Lam Ngạo Thiên đừng đến nhanh như thế. Nếu không thì năm gia tộc lớn của Trung Hải chúng ta không thể tồn tại được nữa đâu”.

Tống Bác Văn thở dài một hơi, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng đối với tương lai.

Lẽ nào Trung Hải thật sự vì một Lăng Khôi nhỏ bé mà trở nên hỗn loạn khắp nơi hay sao?

Tống Bác Văn nói: “Cậu Lăng này thật đúng là kỳ lạ, lúc ở nhà họ Đường uy phong lẫm liệt, thế nhưng chuyện nhà họ Đường vừa xong thì cậu ta đã biến mất luôn. Đã nói là phải đến hồ Thất Đảo thăm hỏi bà mà kết quả là mãi vẫn không thấy mặt”.

...

Huyết Vũ đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi tới mười mấy tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cũng đợi được tới lúc Trương Trọng mang theo vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa phòng phẫu thuật bước ra.

Huyết Vũ vội vàng tiến đến, lo lắng hỏi: “Ông Trương, tình hình phẫu thuật thế nào rồi?”

Trương Trọng nặng nề lắc đầu: “Hai viên đạn ghim vào tim đã được lấy ra rồi, thế nhưng tim của cậu ấy cũng lưu lại hai vết rách vì dao phẫu thuật. Mặc dù đã cầm được máu, tuy nhiên bị thương quá nặng, nhịp tim của cậu ấy vô cùng yếu ớt, lượng máu cung cấp cho cả cơ thể không đủ. Có thể tỉnh lại hay không còn phải phụ thuộc vào bản thân cậu ấy”.

Huyết Vũ hít sâu vào một hơi: “Nếu như anh ấy không tỉnh lại thì sao?”

Trương Trọng nói: “Nếu như trong vòng ba ngày mà cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ mãi mãi không tỉnh lại được nữa. Nếu cậu ấy vượt qua được lần này thì còn có thể sống thêm vài năm. Những gì có thể làm tôi đều đã làm cả rồi. Tiếp theo thì chỉ biết nghe theo ý trời mà thôi”.

Huyết Vũ nói: “Tôi có thể làm gì cho anh ấy được không?”

Trương Trọng lắc đầu: “Cô không làm được gì cả. Lúc này chỉ có thể dựa vào ý chí và may mắn của bản thân cậu ấy mà thôi”.

“Cảm ơn ông đã ra tay tương trợ. Vậy ông về nghỉ ngơi trước đi ạ”, Huyết Vũ đích thân tiễn Trương Trọng rời đi, sau đó trở về phòng bệnh thăm Lăng Khôi.

Chỉ thấy khắp người Lăng Khôi đều cắm ống truyền, ngay cả gương mặt cũng không thể nhìn rõ.

Cơ thể của anh càng gầy ốm hơn so với khi trước.

Huyết Vũ nhìn mà chua xót: “Hiêu Vương, anh nửa đời khổ cực nửa đời bệnh tật, là do Huyết Vũ không chăm sóc tốt cho anh. Nếu như anh tỉnh lại, tôi nhất định sẽ ở bên anh không rời nửa bước, trở thành người phụ nữ đứng sau lưng anh”.

Một ngày sau, Lăng Khôi vẫn chưa tỉnh lại.

Mã Đằng đã đến thăm.

Nhìn thấy Huyết Vũ thì chỉ chào hỏi đơn giản, sau đó không hỏi gì cả, đứng bên cạnh Huyết Vũ, yên lặng nhìn Lăng Khôi đang hôn mê trên giường bệnh.

Ba ngày sau, Lăng Khôi vẫn chưa tỉnh lại.

Mã Đằng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cậu Lăng đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, ông Trương đã nói, nếu như trong vòng ba ngày mà không tỉnh lại thì vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa. Chúng ta có nên sắp xếp chuyện hậu sự dần đi không?”

Huyết Vũ lắc đầu: “Không cần. Anh ấy đến một mình thì cũng hy vọng được ra đi một mình. Tôi sẽ lo liệu chuyện hậu sự của Hiêu Vương, ông không cần phải lo lắng gì đâu”.

Mã Đằng nói: “Nhưng mà”.

Huyết Vũ nói: “Không cần nhưng nhị gì nữa. Hiêu Vương đi rồi, tất cả đều theo đó mà tiêu tan thành mây khói. Nếu muốn lật lại bản án oan uổng cho năm mươi nghìn vong hồn Long Nha, trên đời này cũng chỉ có anh ấy là có thể hoàn thành. Ông không có cái bản lĩnh đó, tôi cũng không có cái bản lĩnh đó”.

Mã Đằng cung kính nói: “Rõ”.

Huyết Vũ nói: “Thông báo cho cô Tô đi, để cô ấy đến nhìn anh Lăng lần cuối”.

Mã Đằng nói: “Được. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.