Lại nói về Tô Duệ Hân đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Lăng Khôi mấy ngày nay.
Nhưng vẫn không tìm được.
Đến cuối cùng, cả người Tô Duệ Hân gần như sụp đổ.
Ngô Giai Giai vô cùng lo lắng, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh Tô Duệ Hân.
Dù là như vậy, Tô Duệ Hân vẫn nằm bò trong phòng làm việc, không ăn không ngủ suốt ba ngày ba đêm. Ngô Giai Giai có nói gì cô cũng không chịu nghe, cứ như một người điếc vậy.
Ngô Giai Giai thật sự rất lo lắng: “Duệ Hân, cậu đừng làm khổ bản thân như vậy nữa. Có lẽ Lăng Khôi vẫn rất tốt, chỉ là không muốn để cậu thấy mà thôi. Cậu tuyệt đối không được suy nghĩ bậy bạ”.
Tô Duệ Hân vẫn cứ nằm trên bàn không nhúc nhích.
Ngô Giai Giai thử đủ mọi cách cũng không thấy Tô Duệ Hân có bất cứ động tĩnh gì, cuối cùng đành tuyệt vọng ngồi bên cạnh cô, không ngừng giậm chân: “Cậu nói xem cậu cũng thật là, trước đây cậu phớt lờ Lăng Khôi, mình còn tưởng là cậu không để ý Lăng Khôi, nhưng ai mà ngờ được Lăng Khôi bị bệnh nặng, cậu liền nổi điên như thế này. Cậu như vậy làm mình hoảng sợ lắm”.
Tô Duệ Hân vẫn không nói một lời.
Lúc này, Tô Ba vội vàng chạy vào từ bên ngoài: “Có người tới, cô ta nói muốn tìm sếp Tô”.
Ngô Giai Giai mắng: “Bảo cô ta đi đi, bây giờ Duệ Hân đang suy sụp lắm rồi, không muốn gặp ai hết”.
Tô Ba nói: “Cô ta nói muốn dẫn sếp Tô đến gặp Lăng Khôi”.
“Lừa đảo, người này nhất định là tên lừa đảo”, Ngô Giai Giai không hề nghĩ ngợi đã khẳng định đối phương là tên lừa đảo.
Đùa giỡn sao?
Ngay cả vợ của Lăng Khôi còn không tìm thấy Lăng Khôi ở đâu. Một người ngoài tùy tiện đến lại có thể tìm thấy ư?
Ai mà tin được chứ?
Bỗng nhiên, Tô Duệ Hân quay người lại: “Có phải đối phương mặc sườn xám màu đỏ thẫm không? Còn đeo cả khẩu trang?”
Thời điểm Tô Ba nhìn thấy ánh mắt của Tô Duệ Hân, bỗng nhiên giật nảy mình.
Chỉ thấy Tô Duệ Hân đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, thoạt nhìn giống như ma nữ.
Tô Ba vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng”.
“Mau, mau dẫn tôi đi gặp cô ta”, nhất thời, Tô Duệ Hân không để ý đến hình tượng, cô lao ra khỏi phòng làm việc theo bước chạy chầm chậm của Tô Ba, đi thẳng tới cửa chính của bệnh viện.
Cô thấy Huyết Vũ mặc một thân sườn xám màu đỏ thẫm, đeo khẩu trang, lẳng lặng đứng ở bên kia.
Tô Duệ Hân tiến lên nắm bả vai của Huyết Vũ: “Anh ấy, anh ấy thế nào rồi?”
Huyết Vũ lắc đầu nói: “Đi theo tôi, đi gặp anh ấy lần cuối”.
Thời điểm Tô Duệ Hân theo Huyết Vũ rời khỏi bệnh viện, cô cảm thấy lòng mình đều đã tan nát.
Lúc được gặp lại Lăng Khôi một lần nữa, nhìn thấy Lăng Khôi nằm trên giường bệnh, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương như que củi, khắp người đều cắm ống dẫn, một cái máy hô hấp chụp lấy ở ngoài miệng.
“Lăng, Lăng Khôi”, Tô Duệ Hân ngồi xổm ở bên cạnh. Cô muốn cầm tay Lăng Khôi nhưng lại phát hiện tay của anh lạnh lẽo như sương giá, ngoại trừ da và các khớp xương, ngay cả thịt cũng không có.
“Anh, mới có mấy ngày thôi mà, sao anh lại biến thành như vậy rồi”, nước mắt Tô Duệ Hân trào ra như vỡ đê: “Bức thư anh viết cho em, em đã xem rồi, mặc dù thư anh viết rất cảm động, nhưng khi em nhìn thấy bức thư, em mới biết được thế giới của em chỉ có anh mà thôi”.
“Nếu như không có anh, em cảm giác trái tim mình không còn nữa”.
“Nếu như không có anh, thế giới của em cũng không còn ánh sáng”.
“Nếu như không có anh, cũng không còn người hiểu được em trên thế gian này”.
“Lăng Khôi, anh tỉnh lại cho em. Em yêu anh. Em thích anh. Anh có nghe thấy không?”
“Ba năm qua, em thật lòng xin lỗi anh. Em đã không làm tròn bổn phận của một người vợ, là em không yêu thương anh hết lòng mới khiến vết thương của anh không thể cứu vãn”.
“Lăng Khôi, anh tỉnh lại cho em. Em không thể, không thể không có anh được”.
“...”
Tô Duệ Hân nằm trước giường, khóc lóc than thở.
Nhưng Lăng Khôi vẫn nằm yên ở đó, không hề nhúc nhích.
Qua mấy tiếng, tâm trạng của Tô Duệ Hân mới dịu đi một chút. Huyết Vũ mở miệng nói: “Hai viên đạn ghim ở tim đã được lấy ra, nhưng vết mổ trong tim vẫn đang không ngừng chảy máu. Bác sĩ nói nếu trong ba ngày vẫn chưa tỉnh lại thì cả đời này vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa. Bây giờ đã qua ba ngày”.
“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô không đợi tôi tìm bác sĩ khám bệnh mà âm thầm làm phẫu thuật? Cô có tư cách gì mà cho Lăng Khôi làm phẫu thuật?”, Tô Duệ Hân đột nhiên trợn mắt nhìn Huyết Vũ: “Bây giờ Lăng Khôi biến thành như vậy, cô khó mà thoát tội”.
Nếu như đổi lại là người khác, dám can đảm nói chuyện với Huyết Vũ bằng giọng điệu như vậy, sợ là đã biến thành một cái xác từ lâu rồi.
Nhưng người nói lại là Tô Duệ Hân, Huyết Vũ chẳng những không nổi giận mà còn run rẩy nói: “Thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
“Rốt cuộc cô là ai?”, Tô Duệ Hân không chịu buông tha.
Huyết Vũ nói: “Đối với cô mà nói, tôi chẳng qua chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa. Cô vẫn không nên hỏi thì tốt hơn”.
Tô Duệ Hân chỉ vào Lăng Khôi: “Vậy thì, rốt cuộc Lăng Khôi là ai?”
Tô Duệ Hân có ngốc đến mấy cũng cảm nhận được thân phận của Lăng Khôi không bình thường.
Huyết Vũ nói: “Bây giờ anh ấy sắp chết rồi, đối với cô mà nói, anh ấy cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô mà thôi. Cô cũng không nên hỏi thân phận của anh ấy thì tốt hơn”.
“Không! Không!”, Tô Duệ Hân gần như gào lên nói: “Anh ấy không phải khách qua đường trong cuộc đời tôi, anh ấy là chồng, là tình yêu của cả đời tôi. Tôi muốn biết chuyện trước đây của anh ấy”.
Ánh mắt của Huyết Vũ đã ươn ướt: “Nếu như anh ấy còn có thể tỉnh lại, để anh ấy tự mình kể lại chuyện trước đây của anh ấy cho cô thì hơn”.
Tô Duệ Hân tuyệt vọng khóc tỉ tê.
Rời khỏi phòng, Huyết Vũ đi tới một chỗ vắng bên cạnh căn phòng, đây là một con hẻm.
Huyết Vũ đi ra ngoài dọc theo con hẻm, nhìn thấy Mã Đằng ở bên ngoài con hẻm.
Mã Đằng nói: “Bây giờ chỉ có một cách. Đi tìm người đó, chỉ cần người đó đồng ý ra tay, dùng nội lực chữa bệnh cho cậu Lăng, có lẽ cậu Lăng vẫn còn một tia hy vọng. Chỉ là tôi rất lo lắng”.
Huyết Vũ nói: “Lo lắng cái gì?”
Mã Đằng nói: “Nếu như tìm người đó tới, thân phận của cậu Lăng sẽ có thể bị bại lộ”.
Huyết Vũ nói: “Không cần để ý những chuyện này, việc cấp bách là cứu sống anh Lăng rồi hẵng nói. Dẫn tôi đi gặp người đó đi”.
Mã Đằng nói: “Cô thật sự muốn làm như vậy sao? Một khi đã làm như vậy sẽ không còn đường quay đầu lại”.
Huyết Vũ nói: “Vì Hiêu Vương, cho dù phải đánh cược cái mạng này của tôi cũng không hối tiếc”.
Mã Đằng gật đầu đáp: “Được, nếu như cô đã chuẩn bị xong xuôi, vậy thì Mã Đằng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ. Bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi gặp người đó”.
Huyết Vũ phất tay: “Dẫn đường đi”.
Mã Đằng dẫn Huyết Vũ đi tới núi Vân Đỉnh.
Hai người chạy thẳng tới đỉnh núi, đến ngôi biệt thự ở chỗ cao nhất.
Đó là căn biệt thự Vân Đỉnh số một.
Bình thường là cấm địa.
Bất cứ người nào cũng không được đi vào.
Cho dù là bà cụ Tư, hay là Tôn Lộc, nhà họ Đường hay là nhà họ Tống đều không có tư cách bước vào căn biệt thự số một.
Nhưng lúc này, Mã Đằng dẫn Huyết Vũ đến cửa chính của căn biệt thự số một.
Mã Đằng tiến lên thông báo.
Người gác cổng nhìn Mã Đằng: “Thật xin lỗi, cho dù ông là gia chủ của nhà họ Mã cũng không thể bước vào biệt thự này. Nếu như không được mời, bất cứ người nào ở Trung Hải cũng không có tư cách bước vào nơi này”.
Mã Đằng nói: “Chúng tôi có chuyện vô cùng cấp bách, xin anh hãy thông báo một tiếng”.
Người gác cổng vô cùng kiêu ngạo: “Dù nhà họ Mã của ông có diệt vong cũng không được bước vào cánh cửa này”.
…
Nói về Tô Duệ Hân, cô đã ở trong phòng bệnh chăm sóc Lăng Khôi suốt một ngày một đêm.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, Huyết Vũ cưỡng ép mang Lăng Khôi đi.
Cô ấy không thèm để ý đến sự phản đối của Tô Duệ Hân.
Tô Duệ Hân đuổi theo dọc đường, kết quả lại bị Huyết Vũ hung dữ đẩy ngã xuống đất.
Tô Duệ Hân nổi điên hét lên: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao phải mang Lăng Khôi đi? Lăng Khôi là chồng tôi, cô không thể mang anh ấy đi. Trả lại cho tôi!”