Chiến Thần Phục Thù

Chương 239



Tô Duệ Hân nằm gục trên mặt đất khóc nghẹn ngào, lòng đau như cắt.

Bởi vậy mà Tô Duệ Hân bị ốm nặng một trận, cơ thể vô cùng tiều tụy. Khi vào viện để thăm cô, Chu Lam cảm thấy tan nát cõi lòng.

"Con gái, sao lại thành ra nông nỗi này?", Chu Lam nhìn mà thấy không đành lòng.

Tô Duệ Hân nhào vào trong lòng Chu Lam, đau khổ bật khóc: "Mẹ, có thể là Lăng Khôi đã chết rồi, con thích anh ấy, con thật sự rất thích anh ấy. Trước đây đều là do con quá lạnh nhạt, không để tâm tới anh ấy, còn coi thường, xa cách anh ấy. Đến tận bây giờ con mới biết mình đã yêu anh ấy sâu đậm rồi”,

"Mẹ, con không muốn bỏ lỡ Lăng Khôi”.

"Mẹ, con rất đau lòng, con rất muốn gặp lại Lăng Khôi”.

...

Nước mắt cứ rơi tí tách, khiến cho Chu Lam cũng rơi lệ: "Đứa con ngốc nghếch này, mặc dù mẹ không thích Lăng Khôi, nhưng chỉ cần con thích nó, con có thể dũng cảm yêu thì mẹ sẽ không ngăn cản con”.

Hai mẹ con ôm lấy nhau, khóc thút thít trong phòng bệnh.

Thoắt cái, nửa tháng đã trôi qua.

Tô Duệ Hân dẫn Chu Lam vào sống trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, sống trong căn phòng mà Lăng Khôi đã trang hoàng xong xuôi.

Nửa tháng gần đây cơ thể của Tô Duệ Hân không khỏe, cũng không tới bệnh viện làm việc.

Cả ngày cứ dùng nước mắt rửa mặt, thường xuyên ngẩn ngơ nhìn ảnh cưới trong phòng, cứ nhìn rồi nước mắt lại chảy dài.

Trong thời gian này, bà cụ Tô cũng tới mấy lần, muốn ăn cơm cùng Tô Duệ Hân để xoa dịu đi mối quan hệ căng thẳng.

Kết quả là lần nào Tô Duệ Hân cũng từ chối.

Cho đến thời khắc này, Tô Duệ Hân hoàn toàn nhận ra rằng, Lăng Khôi mới thật sự là người nhà của mình.

Đám người nhà họ Tô không phải là người nhà.

Tô Duệ Hân không muốn lãng phí thời gian với người nhà họ Tô nữa.

Hôm nay, Tô Ba tới nhà tìm Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân cầm trong tay một cuốn album, bên trong là ảnh chụp chung của cô và Lăng Khôi, còn có ảnh một mình Lăng Khôi nữa.

Tô Ba đứng ở ngoài cửa rất lâu, Tô Duệ Hân mới lẩm bẩm nói: "Anh tới để nói tốt cho nhà họ Tô sao? Nói cho bọn họ biết, tôi không có tâm trạng gặp bọn họ. Nói cho bọn họ biết, Lăng Khôi mới là người nhà của Tô Duệ Hân tôi”.

Tô Ba lắc đầu nói: "Tôi không đến để nói tốt cho nhà họ Tô, tôi đến tìm cô”.

Tô Duệ Hân đáp: "Tìm tôi làm gì?"

Trên dưới nhà họ Tô, Tô Duệ Hân cũng chỉ còn giữ quan hệ với mình Tô Ba. Từ trước tới nay, cho dù nhà họ Tô có ghét bỏ coi thường cô và Lăng Khôi thế nào thì Tô Ba vẫn luôn đứng về phía cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Duệ Hân vẫn rất cảm động.

Tô Ba nói: "Tin Lăng Khôi mất mạng, tôi đã biết rồi. Tôi tới để nói cho cô về chuyện của Lăng Khôi”.

Cuối cùng Tô Duệ Hân cũng ngẩng đầu lên lườm hắn một cái: "Chuyện của Lăng Khôi?"

"Đúng vậy, vốn dĩ chuyện này là một bí mật, tôi không thể nói ra, nhưng bây giờ Lăng Khôi cũng đã mất rồi, tôi nghĩ tôi nên nói ra”, Tô Ba nói: "Nếu cô muốn nghe tôi sẽ nói cho cô”.

Tô Duệ Hân đáp: "Tôi muốn nghe. Anh nói đi”.

Tô Ba nói: "Vốn dĩ tôi cũng là một tên công tử bột, giống như đám người Tô Thần, luôn ghét bỏ, coi thường cô, muốn đuổi cô ra khỏi gia tộc. Nhưng từ sau lần đầu tiên cô bị cách chức tổng giám đốc, tôi đã không còn như vậy nữa mà một lòng một dạ bảo vệ cô, cô biết là vì sao không?"

Tô Duệ Hân đã rất tuyệt vọng nên chỉ thuận miệng mà hỏi: "Tại sao?"

Tô Ba nói: "Bởi vì Lăng Khôi”.

Tô Duệ Hân nói: "Việc này thì liên quan gì tới Lăng Khôi?"

Tô Ba đáp: "Bức ảnh Lăng Khôi đi cùng một cô gái ở ga tàu hỏa mà cô nhận được là do tôi gửi. Ban đầu tôi muốn phá vỡ quan hệ của hai người, đạp đổ cô khỏi vị trí tổng giám đốc. Chuyện này, thật ra là do tôi sắp xếp”.

Tô Duệ Hân nhất thời đặt cuốn album xuống, hoài nghi nhìn Tô Ba.

Lúc này cô trở nên vô cùng lạnh lùng.

Tô Ba nói: "Bức ảnh đó là tôi thuê mấy tên phóng viên ở thành phố Trung Hải tìm kiếm. Thật ra bức ảnh đó là của nhiều năm trước, khi đó Lăng Khôi còn chưa kết hôn với cô”.

Bỗng nhiên Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng áy náy: "Là tôi, là tôi trách nhầm anh ấy”.

Tô Ba nói: "Sau hôm xảy ra sự việc đó, tôi có mời mấy tay phóng viên này đến nhà hàng Á Vận ăn cơm, kết quả lại gặp Lăng Khôi. Anh ấy đã mua lại nhá hàng Á Vận, còn bảo Lục Hải Siêu - người kiểm soát cả hai giới trắng đen quận Ngô Giang và Trần Lâm - tỷ phú hàng đầu quận Ngô Giang ra mặt bắt tôi phải đi rửa bát trong nhà hàng Á Vận. Đây là nguyên nhân vì sao nhiều lần cô thấy tôi làm phục vụ ở đây”.

Tô Duệ Hân càng nghe càng kinh ngạc.

Tô Ba nói: "Sau này, Lăng Khôi tổ chức một buổi họp lớp ở đây, Hàn Phá làm càn. Kết quả tay phải của Hàn Phá bị Lăng Khôi chém đứt. Lúc đó Tề Hành và Lý Mặc cũng ra mặt đứng về phía Lăng Khôi”.

Tô Ba nói tiếp: "Dự án y học thảo dược là do Lăng Khôi đứng phía sau triển khai hoạt động, để cô ra mặt bàn bạc bởi vì Lăng Khôi chính là anh Lăng”.

Tô Duệ Hân hoàn toàn chấn động, như sét đánh ngang tai.

Tô Ba nói: "Dự án bệnh viện quận Ngô Giang là Lăng Khôi giành lấy cho cô. Bệnh viện Bình An là Lăng Khôi mua lại tặng cho cô. Bệnh viện Tam Tỉnh, bệnh viện Hoa Hồng cũng đều là Lăng Khôi ở sau lưng sắp đặt để cô mua lại dễ dàng”.

Tô Ba nói tiếp: "Từ trước tới giờ, Lăng Khôi đều lấy danh nghĩa của anh Lăng quan tâm cô, chăm sóc cô khắp nơi. Tiệc mừng thọ của bà nội, tác phẩm Một Mình Trên Lầu Tây là của Lăng Khôi tặng cho cô, tác phẩm Kiệt Tác Pháo Hoa cũng là của Lăng Khôi tặng cho cô, ngay cả sợi dây chuyền Hân Vũ cô đeo cũng là của Lăng Khôi tặng”.

Tô Duệ Hân không kìm được nước mắt liền bật khóc nức nở.

Tô Ba nói: "Boxing Ngô Lâm bị Trần Vũ Anh san bằng, khiến cho bao người vô tội phải chết. Lần đó có người phụ nữ mang thai, một xác hai mạng, người chồng đau khổ muốn nhảy lầu tự tử được Lăng Khôi cứu được từ trong phòng bệnh. Lúc ấy đó cô cũng có mặt. Sau đó Lăng Khôi đã tự mình tới đại hội quyền anh, giết chết Trần Vũ Anh. Đánh bại Trương Thiết Hùng - võ sư đứng đầu trong mười ba võ sư hạng kim cương của thành phố Trung Hải, gây áp lực với nhà họ Tống”.

"Tập đoàn Hàn Thị dần suy bại, cuối cùng bị nhà họ Giang và Công đoàn Trung Hải cùng nhau thu mua, tất cả là do Lăng Khôi đứng sau chỉ đạo. Hơn nữa việc thành lập tập đoàn Hân Vũ, chữ Hân chính là lấy từ tên của cô ra, ý nghĩa là sau này nó dùng để lót đường cho cô đi”.

Cả người Tô Duệ Hân run rẩy, khóc đẫm nước mắt.

Tô Duệ Hân cắn răng nói: "Anh còn biết điều gì nữa, nói hết với tôi”.

Tô Ba nói: "Lần này Lăng Khôi bị thương nặng, là bởi vì nhà họ Đường. Trước đây khi gia chủ nhà họ Đường là ông cụ Đường qua đời đã giao phó tương lai của nhà họ Đường cho Lăng Khôi, hơn nữa còn giao cả con dấu của nhà họ Đường cho Lăng Khôi. Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, Lăng Khôi muốn thực hiện lời hứa nhưng người nhà họ Đường không chịu phục tùng, nên Lăng Khôi đã ra lệnh cho Công đoàn Trung Hải phong tỏa nhà họ Đường, có điều người nhà họ Đường vẫn không chịu giao quyền. Ba ông lớn nhà họ Đường hợp tác với ba vị đại sư võ thuật là Diệp Hùng, Tôn Lộc và bà cụ Tư, hơn nữa còn mời cả nhà họ Tống ra mặt, muốn gây sức ép với Lăng Khôi, ép anh ấy giao con dấu ra. Kết quả Lăng Khôi bước vào nhà họ Đường, dựa vào thực lực bản thân, một mình đối đầu với hai vị đại sư Diệp Hùng và Tôn Lộc, cuối cùng cũng nắm được quyền quản lý nhà họ Đường. Nhưng lần này, Lăng Khôi đã bị thương nặng mà chết”.

"Lăng Khôi rất yêu cô, biết bản thân sắp mất, còn chuẩn bị cho cô đơn ly hôn đã ký sẵn tên, không muốn trói buộc cuộc sống sau này của cô. Số tiền quỹ Lăng Khôi ủy thác cho cô, thật ra bao gồm tất cả tài sản của Công đoàn Trung Hải và nhà họ Đường. Cũng có thể nói là, khi Lăng Khôi mất đã giao lại cho cô toàn bộ tài sản của hai trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải”.

Nói xong câu này, bản thân Tô Ba cũng rơi nước mắt: "Lăng Khôi thật sự là một hào kiệt. Tôi vô cùng bái phục anh ấy, nên mới đồng ý theo anh ấy. Bởi vì Lăng Khôi là anh Lăng. Tất cả những gì anh ấy làm đều bởi vì cô”.

"A!"

Tô Duệ Hân đỡ lấy trán mình, gào thét đến khàn giọng: "Lăng Khôi, cái tên ngu ngốc này, sao lại không nói với em những chuyện này chứ, cả đời này em không có cách nào hiểu được tình yêu của anh dành cho em nữa rồi, Lăng Khôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.