Chiến Thần Phục Thù

Chương 241: Ép rượu



Tần Sảng rót đầy một ly rượu, rất ngang ngược nói: "Tôi đã biết chuyện cũ của Duệ Hân, chuyện bệnh viện Bình An cũng từng nghe nói đến. Duệ Hân không chỉ có nhan sắc xinh đẹp, còn vô cùng tài giỏi, tôi mời cô một ly, Duệ Hân”.

Nói xong, Tần Sảng một hơi uống cạn.

Tô Duệ Hân lại không hề chần chờ, cùng cúi đầu xuống nhìn ly rượu: "Thật ngại quá, hôm nay tôi không muốn uống”.

Tần Sảng trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy sự tức giận.

A!

Tất cả mọi người chấn động.

Người ta là Tần Sảng, cậu chủ nhà họ Tần - gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải đó. Bình thường phụ nữ theo đuổi Tần Sảng có thể xếp được thành một hàng dài. Nhiều người đẹp còn hận không thể chủ động đóng gói mình gửi tới cửa luôn.

Bây giờ Tần Sảng công khai mời rượu Duệ Hân, cô lại từ chối sao?

Việc này quả thật là vả vào mặt anh ta.

Chu Bình ngồi bên cạnh Tần Sảng không nhịn được nói: "Tô Duệ Hân, cậu chủ Tần là nhân vật tầm cỡ, bình thường sao có thể đến những nơi như thế này. Lần này có mặt ở buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Lộ chính là vinh hạnh của chúng ta. Cậu chủ Tần đã chủ động mời rượu cô là phúc của cô. Cô lại từ chối như vậy, việc này e là không thích hợp lắm thì phải?"

Bầu không khí xung quanh bỗng trầm hẳn xuống.

"Thật xin lỗi, mấy ngày nay, tâm trạng của Duệ Hân không được tốt lắm. Đầu óc hơi mơ hồ, để tôi thay Duệ Hân nhận tội với cậu chủ Tần. Tôi tự phạt ba ly”, Ngô Giai Giai lập tức uống một hơi hết ba ly rượu: "Cậu chủ Tần, mong anh đừng để bụng”.

Cậu chủ Tần nổi hứng nhìn Tô Duệ Hân, lạnh lùng nói: "Chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú bị nhà họ Tô vứt bỏ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt tôi sao? Có tin chỉ cần một câu nói của tôi sẽ khiến cho bệnh viện Bình An đóng cửa ngay lập tức không?"

Nói xong, Tần Sảng mở một chai rượu trắng, đặt lên trên bàn quay, quay tới trước mặt Tô Duệ Hân: "Cô uống hết chai rượu trắng này thì chuyện cô không tôn trọng tôi vừa nãy coi như xóa bỏ. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô”.

Chu Bình lạnh lùng nói thêm: "Tô Duệ Hân, nếu không phải tôi nể mặt Trương Lộ thì cô hoàn toàn không có cơ hội tham gia bữa tiệc trang trọng thế này đâu. Cậu chủ Tần đã nể mặt cô như thế, còn không mau uống đi”.

"Chủ nhiệm Chu, cậu chủ Tần, mấy hôm nay tâm trạng Duệ Hân quả thật không tốt, mong hai anh đừng làm khó cậu ấy. Để tôi thay Duệ Hân uống là được rồi”, Ngô Giai Giai miễn cưỡng nói lời xin lỗi, một mình uống gần hết nửa chai.

Đầu óc Ngô Giai Giai choáng váng, cảm thấy hơi chóng mặt buồn nôn.

Thế nhưng, Ngô Giai Giai biết bệnh viện Bình An không thể dây vào nhà họ Tần được. Ngô Giai Giai đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn một lần, nhưng đến lúc quay về đã sắp gục ngã: "Tôi quả thật không uống nổi nữa, nửa chai này, có thể bỏ qua không?"

"Chu Bình, hay là bỏ qua đi, Duệ Hân là bạn thân của em. Cậu chủ Tần, mong anh nể mặt tôi, đừng làm khó Duệ Hân nữa”, lúc này Trương Lộ cũng lên tiếng xin bỏ qua.

"Không được!", Tần Sảng lạnh lùng nói: "Nhà họ Tần tôi xưng vương xưng bá ở thành phố Trung Hải cũng đã mấy chục năm, trước giờ chưa có ai to gan tới mức nói không trước mặt người nhà họ Tần. Cho dù là người của Công đoàn Trung Hải hay nhà họ Đường cũng không dám. Cô ta thì là cái thá gì? Còn dám từ chối tôi trước mặt nhiều người! Bảo cô ta uống rượu là tôi đang cho cô ta thêm một cơ hội rồi”.

Lúc nói lời này, trên mặt Tần Sảng vẫn luôn duy trì nụ cười nham hiểm.

Nếu như Tô Duệ Hân thật sự uống hết nửa chai rượu trắng thì tối hôm nay nhất định sẽ say khướt. Cuối cùng không phải trở thành đồ chơi trong tay mình, tùy ý mình muốn làm gì thì làm sao?

Tô Duệ Hân quá xinh đẹp, quá quyến rũ.

Là một thằng đàn ông, ai mà chẳng muốn có được cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy chứ.

Trương Lộ thấy bầu không khí có vẻ khó xử, gần như cầu xin: "Chu Bình, anh nói với cậu chủ Tần rằng Duệ Hân không thể uống rượu đi”.

"Bốp!"

Chu Bình tát Trương Lộ một cái bạt tai, gầm lên: "Trương Lộ, cô càng ngày càng không biết điều rồi. Lẽ nào cô còn không rõ, buổi tiệc ngày hôm nay cậu chủ Tần mới là nhân vật chính hay sao? Cô có tư cách gì mà bảo tôi đi cầu xin cho cô? Mấy năm nay nếu không có Chu Bình tôi che chở thì Trương Lộ cô có thể làm giảng viên trong Học viện Hý kịch Trung Hải sao? Có được cuộc sống thuận lợi như vậy sao?"

Chu Bình đã nhiều tuổi như vậy rồi, có gia đình, có con cái.

Trương Lộ đi theo Chu Bình, suy cho cùng cũng chỉ là lốp dự phòng của anh ta.

Cái tát này đã đánh cho Trương Lộ tỉnh táo lại.

Cô ôm lấy mặt, không dám nói gì nữa.

"Trương Lộ, xin lỗi”, Tô Duệ Hân nói một câu sau đó đứng dậy định rời đi: "Mình không khỏe lắm, xin phép đi trước”.

Tô Duệ Hân còn chưa đi được mấy bước đã bị hai người mặc đồ đen kéo lại.

Tần Sảng cười nói: "Đi đâu vậy. Rượu của cô còn chưa uống hết. Hay là cô muốn đưa chai rượu này tới nhà tôi uống tiếp?"

"Cậu chủ Tần, anh hơi quá đáng rồi đấy, bỏ qua chuyện này đi”, lúc này Hồ Tịnh cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy nói ra câu này.

Hồ Tịnh vừa nói, mọi người đều hoảng hốt.

Ai cũng biết Hồ Tịnh là con gái của Hồ Diệu Huy, thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, địa vị ở thành phố Trung Hải cũng không hề nhỏ.

Người như Chu Bình, ở trước mặt Hồ Tịnh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

Tần Sảng liếc nhìn Hồ Tịnh rồi lạnh lùng nói: "Hồ Tịnh? Cho dù bố cô ở trước mặt tôi cũng không dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó. Cô là cái thá gì?"

Hồ Tịnh cắn răng nói: "Anh gây ra chuyện khó coi như vậy, cũng chẳng tốt đẹp gì cho danh tiếng của anh đâu”.

Tần Sảng lạnh lùng nói: "Danh tiếng? Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì danh tiếng là gì? Chỉ có kẻ yếu mới cần tới vầng sáng của danh tiếng mà thôi. Kẻ mạnh, trước giờ không cần tới cái vầng sáng giả tạo ấy”.

Tô Duệ Hân ngẩng đầu nhìn Tần Sảng: "Không uống thì không cho tôi đi phải không?"

Tần Sảng nói: "Không sai, nếu như cô to gan dám chống lại mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ bắt cô đi luôn, cũng chẳng ai dám nói gì”.

"Được, tôi uống!", Tô Duệ Hân cầm chai rượu lên, chuẩn bị một hơi uống hết.

Ngay vào lúc này, một giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng vang lên: "Nhà họ Tần chắc gì đã có thể một tay che trời chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.