Chiến Thần Phục Thù

Chương 246: Người máy



Trở lại phòng bệnh, Lăng Khôi tiếp tục dưỡng thương.

Huyết Vũ giúp Lăng Khôi rửa tay rồi đổi thuốc, sau đó cô ấy đỡ Lăng Khôi nằm xuống, nói: “Vương, thật sự xin lỗi, ban đầu tôi nói những lời đó với ông Diệp thật sự là bất đắc dĩ. Bởi vì đây là điều kiện duy nhất để ông ta đồng ý ra tay”.

Lăng Khôi nằm trên giường bệnh chật hẹp, khẽ nói: “Không sao, tôi không trách cô”.

Huyết Vũ nói: “Nhưng chuyện ông Diệp nói đúng là vô cùng kì lạ. Trước đây, khi chúng ta bị đánh bại ở núi Tuyết Long, tôi đã cảm thấy có điểm đáng ngờ. Mặc dù chúng ta bị người khác hãm hại nhưng thất bại cũng quá bất hợp lý. Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu được”.

Lăng Khôi đắm chìm trong hồi ức: “Đúng vậy, quả thật là chuyện lúc trước có rất nhiều chỗ không hiểu được, thỉnh cầu lần này của ông Diệp có thể là một chuyện tốt đối với chúng ta. Đã đến lúc trở lại núi Tuyết Long để khai quật những bí mật bị che giấu này rồi”.

Huyết Vũ nói: “Nhưng trước lúc đó, thương tích của anh phải khỏi hẳn đã. Nơi đó quá nguy hiểm, nếu như anh vẫn còn bị thương, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

Lăng Khôi nói: “Được, ông Diệp cũng biết rõ điều này, trước khi vết thương của tôi khỏi hẳn sẽ không bắt tôi phải đi đâu”.

Huyết Vũ nở nụ cười: “Vậy anh cứ dưỡng thương cho tốt đi”.

Sau khi đắp chăn cho Lăng Khôi, Huyết Vũ quay người định rời đi.

“Huyết Vũ, chờ một chút”, Lăng Khôi gọi cô ấy lại, nhiều lần muốn mở lời nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Huyết Vũ bất đắc dĩ cười gượng, cô ấy nói: “Tôi vẫn luôn chăm lo chuyện của cô Tô, anh cứ yên tâm đi”.

Lăng Khôi nở nụ cười: “Làm phiền cô rồi”.

Huyết Vũ rời đi.

Lăng Khôi nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười.

Trong đầu anh hiện lên hình bóng của Tô Duệ Hân.

Chỉ là nghĩ đến vẻ bề ngoài bây giờ của mình, Lăng Khôi lại thở dài một hơi.

Ngoại hình của anh dọa người quá rồi.

Ngay cả bản thân Lăng Khôi cũng không có cách nào chấp nhận, huống hồ là những người khác. Nếu như để Tô Duệ Hân nhìn thấy, sợ là Tô Duệ Hân sẽ cho rằng anh là cái xác khô.

Haizz!

Lòng Lăng Khôi như quặn thắt!

Ông trời thật bất công.

Nhưng Lăng Khôi cũng không hối hận, nghĩ đến năm mươi nghìn vong hồn chết oan, năm mươi nghìn anh em nơi chín suối, cơ thể tàn phế của anh vẫn còn có thể sống tạm bợ thì còn điều gì đáng oán trách nữa đâu?

Lúc Tiểu Thanh rời đi đã để thuốc lại cho Lăng Khôi uống trong vòng nửa tháng, còn thông báo cách dùng và thời gian cho Huyết Vũ biết.

Huyết Vũ không dám chậm trễ dù chỉ một giây, mỗi ngày đều đổi thuốc và cho Lăng Khôi uống thuốc đúng giờ.

Năm ngày sau, Lăng Khôi cảm thấy vết thương của mình đã tốt lên bảy tám phần, có thể vận động đơn giản một chút. Sáng sớm còn có thể đứng lên tập thể dục.

Bầu không khí ở nhà họ Diệp rất tốt, Lăng Khôi có dậy sớm đến mấy thì trên bãi tập cũng đã có võ sư luyện tập, có huấn luyện viên đang giảng bài.

Tròng phòng huấn luyện cũng có người đang huấn luyện.

Lăng Khôi chỉ có thể làm một vài động tác đơn giản.

Nửa tháng sau, vết thương của Lăng Khôi đã khỏi hẳn.

Bây giờ anh đã khỏe như voi!

Sáng sớm hôm nay, Lăng Khôi đi đến bãi tập để tập thể dục buổi sáng, anh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, gân cốt linh hoạt, tâm trạng rất tốt: “Mặc dù thân thể gầy gò như que củi nhưng cảm giác quả thật tốt hơn rất nhiều so với trước. Xương cốt và lục phủ ngũ tạng đều đã khỏe hơn nhiều rồi”.

“Năm mươi hai viên đạn trong cơ thể được lấy ra đã kích thích một lượng lớn tiềm năng trong cơ thể mình. Sức chiến đấu hiện giờ của mình cũng tăng lên khoảng chừng vài cấp bậc so với trước đây”.

Lăng Khôi vận động tay chân, lúc tung cú đấm cú đá đều phát ra những tiếng nổ lớn.

Đừng nhìn cơ thể yếu ớt của Lăng Khôi mà lầm, bây giờ sức mạnh của những cú đấm cú đá còn mạnh hơn trước rất nhiều.

Sau khi đã làm nóng người, Lăng Khôi đi vào trong phòng huấn luyện.

Thiết bị trong phòng huấn luyện vô cùng hoàn thiện, chia làm năm tầng.

Các mục huấn luyện rất phức tạp, phù hợp với từng bộ phận trên cơ thể, nhưng chủ yếu chia làm ba phương diện: sức mạnh, tốc độ và năng lực ứng biến.

Trong đó, sức mạnh bao gồm sức mạnh đánh ra của một nắm đấm, sức mạnh đá ra của một chân, còn có đỉnh đầu, khuỷu tay, đá bên hông, cú đá quay vòng. v.v... Tốc độ bao gồm tốc độ ra nắm đấm, tốc độ đá chân, tốc độ chạy như bay, v.v...

Sức ứng biến là khi đối mặt với đòn công kích, bản thân phải biết phản ứng như thế nào. Phản ứng bao gồm phản ứng ở hệ thần kinh và phản ứng của chân tay...

Nói tóm lại, đây là một hệ thống công trình vô cùng khổng lồ.

Nếu muốn trở thành chuyên gia võ thuật sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn.

Tầng thứ nhất là tranh đấu giữa các võ sư thông thường, là huấn luyện cơ bản.

Tầng thứ hai là tranh đấu giữa các võ sư có cấp bậc cao, người bình thường không thể chống đỡ nổi.

Tầng thứ ba là cấp bậc huấn luyện - cấp bậc đại sư võ thuật.

Tầng thứ tư là cấp bậc huấn luyện của đại sư võ thuật đỉnh cao.

Tầng thứ năm nghe nói là được bố trí dựa theo tiêu chuẩn của tông sư võ thuật, chỉ có những cao thủ tông sư võ thuật mới có thể huấn luyện ở chỗ này.

Lăng Khôi là khách quý của nhà họ Diệp, đương nhiên có thể tự do ra vào.

Lăng Khôi bước lên bậc thang, đi xem từng tầng từng tầng một.

Tầng thứ nhất có rất nhiều người, tầng thứ hai lại có rất ít.

Tầng thứ ba chỉ có hơn hai mươi người.

Đến tầng thứ tư chỉ có mười mấy người.

Trong đó còn có mấy người là nhà họ Diệp mời đến làm huấn luyện viên. Bọn họ đã ở trình độ đại sư võ thuật đỉnh cao.

Hầu hết mọi người đều đang vây quanh một võ đài ở giữa.

Trên võ đài có một người máy cao hai mét.

Thoạt nhìn, người máy có ngoại hình như một máy bay nhỏ hình người, vô cùng linh hoạt.

Một người đàn ông đang đánh nhau với người máy trên võ đài.

Hai bên đánh nhau rất hăng.

Lăng Khôi cũng tiến lên quan sát.

Anh nghe thấy mọi người xung quanh đều đang nhao nhao bàn luận.

“Người máy này được thiết lập căn cứ vào trình độ ngoại kình cao nhất. Có người nói trên dưới nhà họ Diệp chỉ có ba người đã đánh bại người máy này. Đó là Hướng Văn Địch, Diệp Tử Hùng và Tần Phong. Nếu ai có thể đánh bại người máy này thì về cơ bản đã có thể đạt đến trình độ ngoại kình đỉnh cao”.

“Đúng vậy, trong nhiều năm qua người có thể quyết đấu với người máy này cũng không nhiều lắm, thậm chí còn có rất ít người có thể đánh được hai mươi chiêu lên thân người máy này. Ngay cả cao thủ như Diệp Tử Văn, trước đó cũng chỉ có thể đánh được hai mươi lăm chiêu lên thân người máy này rồi cũng thất bại”.

“Mặc dù huấn luyện viên Trần là cao thủ ngoại kình trung kỳ, nhưng muốn khiêu chiến người máy số hai cũng là quá ngông cuồng rồi. Chưa tung ra được năm chiêu đã bị đánh bay”.

“...”

Lăng Khôi vẫn đứng bên ngoài quan sát võ đài, thấy năng lực phản ứng người máy này vô cùng nhạy bén, thế lớn lực nặng, cơ thể sắt thép và sức mạnh vô hạn.

Đến chiêu thứ ba, huấn luyện viên Trần đã bị đánh bay ra khỏi võ đài bởi một đấm của người máy, sau đó nôn ra máu, một lúc lâu sau mới đứng dậy được.

Tiếp theo lại có mấy người đàn ông tiến lên khiêu chiến, kết quả chưa ai có thể chống đỡ nổi năm chiêu.

Bọn họ đều bị người máy đánh bại.

Sau đó, không ai có can đảm đứng ra khiêu chiến với người máy này nữa.

“Người máy này thật lợi hại, chúng ta đều bị nó đánh bại. Xem ra nếu không chắc chắn có bản lĩnh thì leo lên võ đài chỉ có mất mặt và xấu hổ”.

“Đúng vậy, dù gì chúng là cũng là được nhà họ Diệp mới đến làm huấn luyện viên, lên võ đài rồi mất mặt thì đúng là không biết tự lượng sức mình”.

“Đi thôi đi thôi, cuộc khiêu chiến hôm nay kết thúc rồi. Không còn gì để xem nữa”.

“...”

Mọi người đều quay người rời đi.

Lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Có người ngược chiều gió mà đi.

Người đó đi về phía võ đài, lại gần từng bước một.

Mọi người đều dừng bước lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

“Ồ? Đây không phải là Lăng Khôi sao?”

“Nghe nói anh ta là khách quý là ông Diệp mời tới, là chàng thanh niên do ông Diệp tự mình dùng nội kình chữa trị nội thương. Trước đó vẫn luôn dưỡng thương, chẳng lẽ anh ta cũng muốn tới khiêu chiến người máy này sao?”

“Anh ta còn trẻ tuổi quá, không thể chiến thắng người máy được đâu. Đi lên cũng là mất mặt xấu hổ mà thôi”.

“...”

Lăng Khôi không để ý đến ánh mắt và mấy lời nói châm biếm của mọi người, anh từng bước tiến gần tới võ đài.

Đúng lúc này, hai người Diệp Tử Khanh và Diệp Tử Văn đi vào từ bên ngoài.

“Chào cô Diệp!”

“Chào quân sư Diệp!”

Mọi người đều lùi sang một bên, cung kính hành lễ.

Diệp Tử Khanh đi thẳng đến bên cạnh Lăng Khôi, nở một nụ cười nói: “Anh Lăng đến đây chẳng lẽ cũng muốn thử đánh người máy này sao? Anh muốn kiểm tra thực lực của mình à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.