Chiến Thần Phục Thù

Chương 247



Không đợi Lăng Khôi trả lời, Diệp Tử Văn đã lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu Lăng cũng muốn đi lên và bị mất mặt giống mấy vị huấn luyện viên kia sao? Cậu là khách quý của bố tôi, nếu lên đài bị đánh tả tơi sẽ khiến bố tôi bị mất mặt đấy”.

Lăng Khôi cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường của hắn, không khỏi nhướng mày.

Lúc trước ở trong bữa ăn, Diệp Tử Văn vẫn luôn xem thường Lăng Khôi, không coi anh ra gì. Điều đó khiến anh rất không thoải mái.

Nhưng trước mặt ông Diệp, Lăng Khôi không nói gì.

Lần này, hắn lại càng không kiêng dè gì mà miệt thị anh, anh đang muốn đáp lại.

Diệp Tử Khanh nói: “Anh hai, anh đừng coi thường Lăng Khôi, một vệ sĩ của anh ta mà có thể đánh đến mức không phân thắng bại với em đấy. Có thể thấy thực lực của anh ta rất mạnh”.

Diệp Tử Văn lạnh lùng đáp: “Hừ, chỉ biết mấy kỹ năng vặt vãnh thôi. Đây là người máy số hai do kỹ sư hàng đầu mà bố chúng ta mời đến để chế tạo ra dựa trên sức mạnh ngoại kình đỉnh cao. Mười mấy năm nay, chỉ có ba người anh cả, Hướng Văn Địch và Tần Phong đánh bại được người máy này. Ngay cả anh cũng chỉ có thể chống đỡ được gần ba mươi chiêu thức của nó, còn Lăng Khôi cậu là cái thá gì chứ?”

Diệp Tử Khanh lúng túng nói: “Anh hai, dù sao anh ta cũng là khách quý của bố, anh làm như không hay lắm thì phải?”

Diệp Tử Văn lạnh lùng nói: “Chính là vì cậu ta là khách quý của bố nên anh càng muốn nhắc nhở cậu ta đừng tự cao tự đại, vẫn nên làm một vị khách hiểu chuyện một chút. Nếu lên đó sẽ khiến bố bị mất mặt, vậy chẳng phải phá hủy uy nghiêm của bố hay sao? Một vị khách không hiểu phép tắc thật lãng phí lòng tốt của bố”.

“Lăng Khôi, quay về đi, đừng ở đây mất mặt nữa, võ đài này không phải là nơi cậu có thể bước lên”, Diệp Tử Văn không khách sáo chỉ tay vào Lăng Khôi và nói.

Diệp Tử Khanh cũng không muốn đối nghịch với Diệp Tử Văn, cô ta nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, anh hai tôi nói chuyện thẳng thắn, anh đừng trách anh ấy. Nhưng anh ấy nói rất có lý, anh về đi, võ đài này quả thực không phải nơi anh có thể bước lên”.

Lăng Khôi còn muốn nói gì đó, Diệp Tử Khanh lại cướp lời: “Hôm nay, anh hai tôi cũng muốn lên võ đài luyện tập với người máy số hai để vượt qua chiêu thứ năm mươi”.

“Nhóc con, chịu thua đi, tự nhìn lại bản thân mình đi”.

Diệp Tử Văn lạnh lùng để lại câu nói này rồi bước lên võ đài.

“Rầm!”

Diệp Tử Văn bắt đầu đánh nhau với người máy.

Sức mạnh, tốc độ, khả năng ứng biến của hắn đều được bộc lộ ra.

Mỗi một đòn tấn công đều rất hung hiểm, ác liệt.

Bên ngoài võ đài, có vô số người nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xúc động.

“Diệp Tử Văn mạnh thật đấy, hơn bốn mươi chiêu rồi mà vẫn chưa thất bại, xem ra khoảng cách để đạt tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao không còn xa nữa”.

“Ông Diệp lại có thêm một đứa con trai bước vào cảnh giới ngoại kình đỉnh cao rồi, nhà họ Diệp thật xuất sắc”.

“Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi chiêu, kiên trì được năm mươi chiêu rồi”.

“Vẫn không ngừng chống đỡ, sắp qua chiêu thứ năm mươi rồi. Diệp Tử Văn thật mạnh!”

“Quá mạnh!”

“Chiêu thứ sáu mươi ba!”

Diệp Tử Văn kiên trì đến chiêu thứ sáu mươi ba thì mới bị người máy đánh bay ra ngoài, bật ra khỏi võ đài.

Mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

Tán thưởng không dứt.

Diệp Tử Văn cũng rất hài lòng với trận đánh này, hắnlau khóe miệng dính máu, cười nói: “Lần này chống đỡ được sáu mươi ba chiêu. Đợi sau khi vượt qua được một trăm chiêu, khoảng cách của tôi tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao chỉ còn một bước ngắn nữa thôi. Đánh tay đôi với người máy số hai là cách tốt nhất để trở thành cường giả ngoại kình đỉnh cao. Tôi sẽ nhanh chóng đạt tới tầm cao bằng anh cả”.

Đánh xong, Diệp Tử Văn trở về đứng bên cạnh Diệp Tử Khanh, vẻ mặt kiêu ngạo.

Diệp Tử Khanh vui vẻ không thôi: “Chúc mừng anh hai, em còn cho rằng anh chỉ có thể chịu được năm mươi chiêu thôi. Không ngờ anh đã chống đỡ thêm mười ba chiêu nữa. Xem ra thực lực của anh hai đã tiến bộ rất nhanh, lúc trước còn giấu thực lực với em nữa cơ đấy”.

Diệp Tử Văn cười nói: “Hai năm nữa anh có thể trở thành cường giả ngoại kình đỉnh cao rồi. Lúc đó mới coi như không phụ sự kì vọng của bố với anh”.

Diệp Tử Khanh nói: “Anh hai nhất định có thể làm được”.

Diệp Tử Văn nói: “Cú đấm của người máy số hai có sức mạnh đạt tới một tấn, mỗi một cú đá có thể đạt tới một tấn rưỡi. Sau khi anh vượt qua một trăm chiêu, lúc đó có thể ngang tài ngang sức với nó rồi”.

“Đi thôi, hôm nay tới đây là được rồi, anh còn phải quay về xử lý chút việc trong quân đội”, Diệp Tử Văn nói, sau đó quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối hắn không thèm liếc nhìn Lăng Khôi.

Có lẽ hắn nghĩ rằng thực lực của hắn đã khiến Lăng Khôi chấn động, một kẻ bị chấn động vì mình thì không đáng để phí lời nữa.

Diệp Tử Văn bước được vài bước liền dừng lại.

Quay người, nhìn Lăng Khôi.

Hắn nhìn thấy anh từng bước từng bước đi lên võ đài.

Diệp Tử Văn tức tối nói: “Lăng Khôi, cậu đứng lại cho tôi, những lời tôi nói ban nãy cậu bỏ ngoài tai à?”

Lăng Khôi như không nghe thấy, tiếp tục đi lên trước.

Diệp Tử Văn hét lớn: “Lăng Khôi, mong cậu hãy làm một vị khách hiểu chuyện một chút. Đừng khiến bố tôi bị mất mặt, nếu không Diệp Tử Văn tôi sẽ không tha thứ cho cậu”.

Lăng Khôi không nói gì, cuối cùng bước lên võ đài, liếc nhìn Diệp Tử Văn: “Ngay cả bố anh còn không dám nói với tôi những lời như vậy, anh là cái thá gì?”

Dứt lời, Lăng Khôi bước vào phạm vi tấn công của người máy.

Kích hoạt người máy!

“Rầm!”

Ánh mắt người máy tối sầm lại, đột nhiên phát ra tia sáng màu đỏ, được khởi động ngay lập tức.

“Lăng Khôi, anh đang muốn chết hả? Anh xuống mau cho tôi”, Diệp Tử Khanh hét lên.

Nhưng vào lúc cô ta vừa dứt lời, người máy số hai đã bắt đầu tấn công Lăng Khôi.

Một cú đấm với sức mạnh một tấn!

Năm xưa Lý Tiểu Long ra đòn với sức mạnh hai trăm cân, một cú đá tương đương sức mạnh ba trăm năm mươi cân gần như là cực hạn của người bình thường rồi.

Mà sức mạnh của người máy số hai này lại mạnh gấp hơn năm lần.

Đây mới chỉ là sức mạnh ra đòn khi người máy ở trạng thái yên lặng, nếu công kích, sức mạnh của nó có thể tăng gấp đôi.

Bất kì ai đối mặt với người máy này đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của cái chết.

Cho dù là Diệp Tử Văn đối diện với đòn tấn công của người máy cũng dùng cách chống đỡ và né tránh làm chủ.

Còn Lăng Khôi lại tấn công trực diện.

Không có bất kì kỹ xảo nào, lấy đá chọi đá.

“Rầm!”

Điều khiến mọi người không ngờ là người máy bị Lăng Khôi đánh một đòn phải lùi về sau liên tiếp, khoảng mười mấy bước mới dừng lại.

Mọi người sững sờ.

“Cái gì thế này?”

“Lăng Khôi chỉ dùng một đòn mà lại có thể đánh lùi được người máy ư?”

“Đó là đòn có sức mạnh một tấn đấy, vậy mà lại bị Lăng Khôi đánh lùi sao?”

...

Sau đó, người máy bắt đầu phát động một cuộc tấn công mạnh mẽ.

Sức mạnh một đòn đã tăng lên thành hai tấn!

Sức mạnh này có thể khiến mặt đất nổ tung.

Nhưng Lăng Khôi vẫn không né tránh, anh đứng nguyên tại chỗ siết chặt nắm đấm: “Vỡ nát!”

Rầm!

Một đòn tấn công mạnh như rồng, tốc độ nhanh như hổ.

Anh lặng lẽ quan sát kỹ mới ra đòn.

Người máy số hai bị đánh bay xuống dưới võ đài.

“Đồ rẻ rách mà cũng dám diễu võ dương oai ở đây. Vỡ nát đi”, Lăng Khôi bước xuống dưới, sau đó đấm mạnh xuống.

Răng rắc!

Người máy, đã bị vỡ một lỗ rất lớn.

Tia lửa điện lập lòe, sau đó người máy bốc khói, rồi biến thành một đống sắt vụn, rơi rụng đầy dưới đất!

Tĩnh lặng.

Tất cả yên lặng như tờ.

Mọi người nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.

Một lúc lâu sau, mọi người mới nổ một tràng pháo tay như sấm rền.

“Quá mạnh! Một cú đấm có thể đánh bại được người máy số hai, ba cú đấm liền phá hủy luôn người máy. Sức mạnh quá đáng sợ!”

“Ba người Hướng Văn Địch, Tần Phong và Diệp Tử Hùng năm xưa đánh nhau với người máy số hai này cũng phải dùng mười mấy chiêu, hơn nữa bọn họ đều không đập vỡ được nó. Sức mạnh của Lăng Khôi chẳng lẽ còn mạnh hơn ba cường giả ngoại kình đỉnh cao ư?”

“Đúng là thâm sâu khó lường!”

...

Diệp Tử Văn và Diệp Tử Khanh hoàn toàn kinh ngạc.

Hai chân Diệp Tử Khanh run rẩy: “Quá, quá mạnh, sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?”

Hai mắt Diệp Tử Văn trợn tròn, tròng mắt sắp rơi ra ngoài mới có thể chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.

Lăng Khôi mặc áo khoác đen đi xuống võ đài, bước đến trước mặt Diệp Tử Văn lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Anh, là cái thá gì mà lại dám nói chuyện kiểu đấy với tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.