Chiến Thần Phục Thù

Chương 248



Diệp Tử Văn thầm run rẩy, trong đầu bất giác cảm thấy ớn lạnh.

Người thanh niên này mới hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể mạnh như vậy được chứ?

Ngay cả anh cả Diệp Tử Hùng cũng không làm được mà cậu ta chỉ cần ba chiêu đã làm được rồi sao?

Người máy số hai có thực lực tương đương với ngoại kình đỉnh cao mà lại bị Lăng Khôi đánh vỡ nát bằng ba chiêu. Vậy chẳng phải là thực lực của Lăng Khôi ít nhất cũng thuộc cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, thậm chí còn có thể vượt qua cả ngoại kình đỉnh cao sao?

Vượt qua cảnh giới ngoại lực đỉnh cao?

Vậy là tông sư võ thuật rồi còn gì?

Diệp Tử Văn hít một hơi sâu, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.

Diệp Tử Văn cắn răng, cúi đầu, mặc dù không can tâm nhưng vẫn mở miệng nói: "Cậu Lăng, xin lỗi, lúc trước tôi có mắt như mù, nói chuyện không có phép tắc, mong cậu tha thứ”.

"Anh không đáng để tôi tha thứ. Tôi cũng không cần tha thứ cho anh”, Lăng Khôi nói chuyện không hề khách khí: "Hôm nay tôi phải rời khỏi nhà họ Diệp rồi. Người tôi muốn cảm ơn là ông Diệp, không phải anh”.

Nói xong Lăng Khôi liền đi mất.

Diệp Tử Khanh muốn đuổi theo, nhưng Lăng Khôi đi rất nhanh, cô ta không đuổi kịp.

Diệp Tử Khanh quay về bên cạnh Diệp Tử Văn, không vui nói: "Anh hai, anh quá tự cao rồi. Bây giờ không phải bị vả vào mặt rồi sao?"

Diệp Tử Văn hơi xấu hổ: "Anh cũng không ngờ được rằng, Lăng Khôi lại ẩn giấu thực lực đáng sợ đến như vậy”.

Diệp Tử Khanh nói tiếp: "Anh ta là khách quý của bố. Người có thể khiến cho bố hao tốn tâm sức dốc lòng điều trị nhất định không phải là người tầm thường. Anh có thể lạnh lùng, nhưng vừa nãy nói chuyện quá cay nghiệt rồi”.

Diệp Tử Văn chỉ thở dài đáp: "Chuyện đã như vậy anh cũng không biết làm sao. Để sau này anh tìm cơ hội xin lỗi. Nếu không lại khiến bố khó xử”.

Diệp Tử Khanh nói: "Anh biết vậy là tốt, nếu để bố biết được thì thế nào cũng dạy dỗ anh một trận cho mà xem”.

Diệp Tử Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Diệp Tử Khanh run sợ nói: "Người tài ở thành phố Trung Hải càng ngày càng nhiều rồi. Mới hai mươi lăm tuổi mà đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, thành tựu trong tương lai của anh ta nhất định sẽ hơn anh cả, em nghĩ thôi mà cũng không dám nghĩ”.



Trong phòng Lăng Khôi.

Lăng Khôi thu dọn đồ đạc, xách hành lý lên chuẩn bị rời đi.

Huyết Vũ hỏi: "Anh chuẩn bị đi sao?"

Lăng Khôi đáp: "Ừ, làm phiền ông Diệp cũng đã nửa tháng, đến lúc tôi nên đi rồi”.

Nửa tháng nay, cơ thể của Lăng Khôi hồi phục rất nhanh, vết thương cũng sắp lành, tiềm năng và thực lực của Lăng Khôi đều được nâng cao lên rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên một bậc.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là Lăng Khôi quá gầy gò, không khôi phục lại được dáng vẻ ban đầu.

Thoạt nhìn vẫn vô cùng xấu xí.

Huyết Vũ đang cầm một bộ áo đại cán màu xanh, vốn dĩ là muốn để Lăng Khôi thay.

Lăng Khôi nhìn vào gương, thấy dáng vẻ gầy gò xấu xí của mình, bật cười chua chát: "Huyết Vũ, có phải nhìn tôi khó coi quá không?"

Ánh mắt Huyết Vũ đột nhiên trở nên đờ đẫn, ngơ ngác và có cả đau khổ, một lúc lâu cô ấy mới nói: "Cho dù anh có như thế nào thì vẫn mãi là Hiêu Vương trong lòng tôi. Mãi mãi!"

Lăng Khôi quay người nhìn cô ấy, anh bật cười.

Nụ cười rất bi thương.

"Trùm kín người lại thôi, dáng vẻ này của tôi tốt hơn hết là không để lộ ra ngoài dọa người ta sợ hãi”, Lăng Khôi mặc lại chiếc áo khoác màu đen, đội mũ rồi đeo khẩu trang vào.

"Thế giới này tươi đẹp như vậy, tôi không thể phá hỏng nó, càng không thể phá hỏng ấn tượng trong lòng của mọi người với tôi được”.

"Anh không muốn để Duệ Hân nhìn thấy đúng không?", Vũ Huyết vừa nhìn đã biết được nguyên nhân.

"Cô hơi nhiều lời rồi đấy”, Lăng Khôi nhấc hành lý lên, quay người đi ra ngoài cửa.

Vũ Huyết bật cười đi theo sau: "Chúng ta đi luôn như vậy sao?"

Lăng Khôi nói: "Trước khi đi phải nói lời tạm biệt với ông Diệp đã”.

Hai người đi đến trước cửa ngôi nhà lá trong rừng trúc.

"Anh vào trong đi, tôi ở ngoài này chờ anh”, Huyết Vũ dừng lại.

Lăng Khôi gật đầu rồi đi vào trong.

Cửa chính khép hờ.

Nhìn qua khe cửa Lăng Khôi thấy có người đang ngồi khoanh chân trong gian phòng trong cùng, trên đầu gối đặt một quyển sách cũ, hai tay ông Diệp đang mô phỏng theo động tác trong sách. Thực hiện liên tiếp mấy động tác kỳ lạ, nhưng dường như gặp phải thắc mắc gì đó, không ngừng dừng lại, nhíu mày suy nghĩ.

Lăng Khôi nhỏ giọng nói: "Ông Diệp, Lăng Khôi tới để chào tạm biệt ông”.

Ông Diệp làm thinh, vẫn tiếp tục thực hiện mấy động tác kỳ lạ. Mãi một lúc lâu sau mới phát ra giọng nói khàn khàn: "Vào đi”.

Lăng Khôi bước vào.

Ngôi nhà lá này nhìn bên ngoài thì có vẻ nhỏ, nhưng không gian bên trong lại rất lớn.

Bước vào gian phòng trong cùng anh phát hiện bốn bức tường bao quanh đều được bọc bằng thép, bức tường lạnh ngắt khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương.

Căn phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn, phát ra vầng sáng yếu ớt.

Ông Diệp chỉ vào cái đệm cói trước mặt: "Ngồi đi”.

Lăng Khôi ngồi khoanh chân xuống: "Ông Diệp, tôi đến để...”

Ông Diệp cướp lời: "Không cần vội. Chuyện của cậu tôi nghe nhắc đến rồi. Ba chiêu đánh vỡ người máy số hai, giỏi đấy. Xem ra thực lực của cậu đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao rồi”.

Lăng Khôi đáp: "Ông Diệp có lời muốn nói chi bằng cứ nói thẳng”.

Ông Diệp nói: "Có vài lời, vốn dĩ không nên nói với cậu, nhưng nếu thực lực của cậu đã đạt đến ngoại kình đỉnh cao thì có nói cũng không sao cả”.

Lăng Khôi biết lời của ông Diệp nhất định rất quan trọng nên chăm chú lắng nghe.

Chỉ nghe thấy ông Diệp rủ rỉ nói: "Thật ra ban đầu tôi trưởng thành từ trong giới võ thuật, đến lúc thực lực đạt tới ngoại kình đỉnh cao mới bắt đầu tiếp xúc với giới võ cổ truyền. Điều thực sự khiến tôi thấy có lợi, khiến tôi lớn mạnh vượt bậc chính là sự truyền thụ và phương pháp trong giới võ cổ truyền”.

"Một người đạt tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, rất khó gặp. Điều này chứng tỏ cậu có giác ngộ rất cao sâu với võ thuật, cũng có nghĩa là cậu có nhận thức rất sâu về bản thân mình, về thế giới bên ngoài và với cả nhân tính. Nhưng tất cả những điều kiện này còn lâu mới đủ để một người đột phá thành một tông sư võ thuật”.

"Muốn đột phá thành tông sư võ thuật, trở thành một đại tông sư thì nhất định phải có sự thông hiểu hơn người ở một môn võ thuật nào đó. Mà thứ trước kia khiến tôi có được sự thông hiểu này chính môn là võ thuật cổ truyền - Hình Ý Quyền”.

Lời của ông Diệp khiến cho Lăng Khôi chấn động.

Ông Diệp nói tiếp: "Hình Ý Quyền đã làm nên tôi của hiện tại, khiến tôi trở nên xuất sắc. Nhưng cũng chính nó đã trói buộc tôi, vì tôi có được các bí thuật cổ của môn võ khác thì cũng chẳng còn cách nào luyện được chúng”.

Ông Diệp vừa nói vừa ném quyển sách cũ trong tay cho Lăng Khôi: "Giống như quyển bí thuật cổ này, mặc dù tôi có thể hiểu được sự tinh túy bên trong nhưng lại không thể luyện được nó”.

Lăng Khôi cầm lấy quyển sách trên tay mà người run rẩy.

Đây chính là bí thuật cổ!

Nghe lời kể của ông Diệp, bí thuật cổ là thứ vô cùng quý giá.

Là con đường nhất định phải qua nếu muốn lột xác từ cảnh giới ngoại kình đỉnh cao thành tông sư võ thuật. Nếu không luyện được bí thuật cổ thì cho dù là người có ngoại kình đỉnh cao mạnh tới mức nào muốn đột phá thành tông sư võ thuật cũng vô cùng khó khăn.

Thứ quý giá như vậy mà ông Diệp lại đưa cho mình xem sao?

Không sợ mình xem xong rồi sẽ trở thành tông sư võ thuật, sẽ trở thành đối thủ của ông Diệp sao?

Lăng Khôi nắm chặt lấy quyển sách, vẫn chần chừ không biết có nên lật ra hay không. Lỡ đây là thủ đoạn để ông Diệp thăm dò mình thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.