Chiến Thần Phục Thù

Chương 249



Ông Diệp nói: "Cậu yên tâm đi. Đây cũng không phải là bí mật quá lớn. Trước kia tôi có cơ duyên có được hai quyển võ cổ bí thuật, một quyển là Hình Ý Quyền, một quyển là bí thuật cổ trên tay cậu. Năng lực của tôi có hạn, lúc đó chỉ có thể luyện thành Hình Ý Quyền. Còn quyển bí thuật cổ này, tôi cũng đã cố mấy chục năm rồi mà vẫn không lĩnh hội ra được điều gì. Sau này tôi cũng đưa nó cho Tần Phong, Tử Hùng với Văn Địch rồi mà bọn họ đều không có cái cơ duyên lĩnh hội được nó”.

Nói tới đây ông Diệp bất giác thở dài: "Cậu là một người tài có thể luyện đến ngoại kình đỉnh cao, tôi đưa cho cậu xem cũng là cho thành phố Trung Hải thêm một tia hy vọng. Mong cậu có thể có cơ duyên lĩnh hội được thấu đáo, tiến thêm một bước trong quá trình lột xác”.

"Nếu ông Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa”.

Lăng Khôi cúi đầu xuống đọc.

Ngoài bìa viết mấy chứ - Xích Dương Cửu Thiên.

Ảnh minh họa là một mặt trời rất lớn màu đỏ son.

Ngoại trừ những thứ đó ra thì bìa sách chỉ còn lại một màu đen, mang theo mùi vị của năm tháng và sự xưa cũ.

Lăng Khôi hít một hơi dài, lật ra trang đầu tiên.

Chiêu thức thứ nhất: Mặt trời lặn.

Bên dưới là những bức tranh và động tác không có liên hệ gì với nhau, không có bất kỳ lời giải thích nào. Ai nhìn vào đây cũng đều cảm thấy đang xem chữ của người trên trời, hoàn toàn không hiểu gì.

Chiêu thức thứ hai: Hát cát rơi.

Vẫn là mấy bức hình minh họa, đọc càng không hiểu.

Chiêu thức thứ ba: Cảnh sáng sớm.

Hình minh họa vẫn không quy có quy luật nào, không có logic, thậm chí còn cảm thấy hơi điên loạn.

Chỉ có ba chiêu thức, mấy trang cuối cùng không còn.

Không biết là vốn dĩ đã không có hay bị người khác xé đi rồi.

Ba chiêu thức mười tám hình minh họa, nhìn thế nào cũng thấy nguệch ngoạc, giống như đứa trẻ vẽ bậy, không có bất kỳ quy luật nào. Thậm chí có vài hình còn không vẽ động tác của con người mà lại là vài kiểu địa hình hoặc dã thú.

Đây đâu phải là bí thuật cổ của môn võ nào chứ?

Rõ ràng là do một đứa trẻ con buồn chán tùy ý vẽ bậy mà.

Lăng Khôi thuận tay lật quyển sách rồi gấp lại, ngại ngùng nói: "Ông Diệp, quyển sách này không phải là của một đứa trẻ nào đó vẽ lung tung đó chứ? Đâu phải là bí thuật cổ gì?"

Ông Diệp trầm giọng xuống: "Lúc bắt đầu tôi cũng nghĩ như vậy, không những là tôi mà người nào xem quả quyển sách bí thuật cổ này đều nghĩ như vậy. Nhưng lúc ấy quyển sách bí thuật cổ này và quyển Hình Ý Quyền cùng nằm chung một chỗ. Hình Ý Quyền đã giúp tôi trở thành một đại tông sư. Tôi nghĩ Xích Dương Cửu Thiên cũng là một quyển sách bí thuật cổ. Hơn nữa tính theo niên đại, thời gian của quyển sách này cũng rất dài, không giống như một tác phẩm không có giá trị”.

Lăng Khôi lật lại một lần nữa: "Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như hình vẽ bậy, tôi ăn nói thẳng thắn, mong ông Diệp không để ý”.

Thấy Lăng Khôi nói như vậy, ông Diệp thở dài: "Xem ra quyển bí thuật cổ này vẫn chưa tìm ra được chủ nhân thích hợp. Vốn dĩ tôi cho rằng cậu có thể hiểu được, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”.

Lăng Khôi cười nói: "Ông Diệp, e là khiến ông thất vọng rồi, tôi quả thật không thể hiểu được sự tinh túy trong này”.

Ông Diệp nói: "Hay cậu thử lại xem?"

Lăng Khôi quả quyết trả lại quyển sách cho Diệp Vân Phong: "Cảm ơn ông Diệp có ý tốt nhưng tôi nghĩ không cần thiết. Tôi hoàn toàn không hiểu được nó”.

Ông Diệp cũng không khách khí nữa cất quyển sách cổ đi: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không ép cậu nữa”.

"Cảm ơn sự tin tưởng của ông Diệp”, Lăng Khôi đứng dậy chắp tay chào rồi quay người đi ra khỏi ngôi nhà lá.

Không lâu sau, có hai người đi ra từ căn phòng bên cạnh.

Diệp Tử Văn và Diệp Tử Khanh.

Diệp Tử Văn rất không vui nói: "Bố, bố đưa bí thuật cổ của môn võ quan trọng như vậy cho cậu ta xem, việc này không tốt đâu, lỡ như tên nhóc đó để lộ thì sao?"

Diệp Tử Khanh biết rất rõ sự đáng sợ của môn võ cổ bí thuật này.

Diệp Vân Phong cười nhạt nói: "Không sao, bố dùng quyển bí thuật cổ này thử thăm dò cậu ấy xem sao. Kết quả cậu ấy cũng giống như anh cả của con, chẳng hiểu gì. Xem ra thiên phú của người này mặc dù không tệ nhưng cũng không thể hơn hẳn người thường được. Cậu ấy muốn vượt qua ngoại kình đỉnh cao trở thành tông sư võ thuật thì còn phải đi một con đường dài lắm. Trong mười năm mà muốn đột phát thành tông sư võ thuật thì hy vọng gần như bằng không”.

Diệp Tử Khanh kinh ngạc: "Bố, bố làm như vậy để thăm dò thiên phú và tiềm năng của anh ta sao?"

Diệp Vân Phong gật đầu: "Không sai, một người mới hai mươi lăm tuổi mà đạt đến ngoại kình đỉnh cao nên đương nhiên là bố rất để ý. Chỉ đáng tiếc, thiên phú của cậu ấy không đến mức nghịch lý”.

Diệp Tử Văn nói: "Đúng là bố biết nhìn xa trông rộng. Loại người như Lăng Khôi mà cũng mơ tưởng thành một đại tông sư, quả thật là một chuyện cười. Thành phố Trung Hải mãi mãi chỉ có thể có một tông sư võ thuật, người đó chính là bố. Ngoài ra, chẳng ai có thể trở thành tông sư võ thuật được”.

Trong lòng Diệp Tử Văn rất lo lắng.

Đây cũng là điều Diệp Vân Phong lo lắng.

Thành phố Trung Hải đã từng xuất hiện một tông sư võ thuật thứ hai là Lam Ngạo Thiên.

Kết quả là suýt chút nữa đã đánh đổ Diệp Vân Phong, suýt chút đã đe dọa đến tính mạng của Diệp Vân Phong.

Từ rất lâu rồi, Diệp Vân Phong dựa vào sức mạnh của một tông sư võ thuật để quản lý thành phố Trung Hải. Nếu Lăng Khôi cũng trở thành một tông sư võ thuật thì là một sư uy hiếp rất lớn với địa vị của Diệp Vân Phong.

Đồng thời, cũng là một sự tổn hại mang tính hủy diệt với trật tự ở thành phố Trung Hải.

Đây là việc mà bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp đều không muốn thấy.

Diệp Vân Phong không lạc quan như vậy, nhíu chặt mày lại đáp: "Mặc dù là nói như vậy, nhưng lúc nào cũng phải chú ý tới Lăng Khôi, người này mặc dù thiên phú không đến mức nghịch lý nhưng cũng không thể xem thường. So với Văn Địch, Tử Hùng hay Tần Phong, xác suất để cậu ấy trở thành tông sư võ thuật đều cao hơn bất ai”.

Diệp Tử Văn nói: "Bố đừng lo lắng, con sẽ cho người để mắt đến nhất cử nhất động của Lăng Khôi, tuyệt đối không để cậu ta trở thành tông sư võ thuật. Một khi có chuyện con sẽ lập tức báo cho bố”.

Diệp Vân Phong gật đầu: "Ừ”.

Diệp Tử Văn quay người rời đi.

Còn Diệp Tử Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Diệp Vân Phong liếc nhìn cô ta: "Tử Khanh, con còn chuyện gì sao?"

Diệp Tử Khanh nói: "Bố, đối xử với Lăng Khôi như vậy có quá khắc nghiệt không? Dù sao theo dõi một người cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ trở thành tông sư võ thuật phải trải qua biết bao gian khổ, cho dù Lăng Khôi hiểu được cuốn Xích Dương Cửu Thiên cũng không thể nào trở thành tông sư võ thuật được”.

Diệp Vân Phong nói: "Con cảm thấy bố quá vô tình sao?"

Diệp Tử Khanh cắn răng không nói, rõ ràng là đã thừa nhận.

Diệp Phong Vân nói: "Tử Khanh, không phải là bố đố kị với Lăng Khôi. Nói thật lòng thì bố không phải là đố kị mà là rất khâm phục cậu ấy, nhưng bố cũng phải đề phòng cậu ấy. Con không hiểu một tông sư võ thuật nguy hiểm thế nào tới trật tự ở thành phố Trung Hải đâu. Lam Ngạo Thiên đã từng là một bài học đắt giá, suýt chút nữa đã khiến cho chủ nhân, trật tự ở thành phố Trung Hải sụp đổ, hàng triệu người dân phải lưu lạc. Thành phố Trung Hải không thể có tông sư võ thuật thứ hai”.

Diệp Tử Khanh cắn răng, vẫn không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.