Chiến Thần Phục Thù

Chương 251: Đội bảo vệ của nhà họ Đường



Đường Thục Thanh vô cùng kinh ngạc nói: "Anh không ở lại ăn cơm trưa sao?"

Đường Xuyên Thủy phụ họa theo: "Hiếm khi cậu mới tới nhà, tôi đã thông báo cho ba ông lớn nhà họ Đường rồi, bọn họ nói sẽ quay về ăn cơm trưa, mọi người đều muốn gặp cậu. Hơn nữa, đội trưởng và đội phó đội bảo vệ nhà họ Đường vẫn chưa được gặp cậu bao giờ, bây giờ bọn họ đều đang trên đường đến đây”.

Lăng Khôi nghĩ một lát rồi hỏi: "Đội trưởng và đội phó đội bảo vệ là ai?"

Trước đây khi Lăng Khôi bàn xong chuyện của nhà họ Đường đã rời đi luôn. Mặc dù trên danh nghĩa là người lãnh đạo đội bảo vệ nhưng Lăng Khôi vẫn chưa gặp đội trưởng đội bảo vệ.

Bây giờ nghĩ lại Lăng Khôi cảm thấy vẫn nên tìm hiểu về những người này một chút.

Dù sao đội bảo vệ của nhà họ Đường cũng vô cùng lớn mạnh.

Mặc dù Lăng Khôi không rõ lắm nhưng anh biết mạng lưới vận tải của nhà họ Đường rộng lớn đến như vậy, toàn bộ trật tự đều do đội bảo vệ giữ gìn.

Nếu đội bảo vệ không mạnh thì không thể nào bảo đảm cho mạng lưới vận tải của nhà họ Đường thông suốt nhiều năm như vậy.

Đường Xuyên Thủy nói: "Đội trưởng là Tần Thụ Thanh, đội phó là Diêu Thuấn. Hai người này đều là những người lão luyện đi theo nhà họ Đường rất nhiều năm. Đặc biệt là Tần Thụ Thanh là cao thủ tuyệt thế được mời từ nhà họ Tần. Bởi vì có sự gia nhập của Tần Thụ Thanh mới bảo đảm cho mạng lưới vận tải của nhà họ Đường chúng tôi nhiều năm vẫn luôn thông suốt như vậy”.

Lăng Khôi gật đầu: "Lúc nào thì Tần Thụ Thanh tới?"

Đường Thục Thanh đáp: "Vừa gọi rồi, chắc là tới ngay thôi”.

Lăng Khôi nói: "Vậy tôi ở lại gặp Tần Thụ Thanh một lát, còn cơm thì không ăn đâu”.

Nói xong, Lăng Khôi quay người lại, xoay lưng về phía bố con Đường Thục Thanh.

Huyết Vũ nói: "Anh Lăng mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Chờ Tần Thụ Thanh tới thì cho vào đây là được rồi”.

Bố con Đường Thục Thanh cung kính xoay người rời đi.

Khi ra khỏi phòng sách, hai người đều bất giác lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đường Thục Thanh nói: "Bố, con cảm thấy anh Lăng khác với trước đây lắm. Anh ấy nguy hiểm đáng sợ, không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của anh ấy. Mỗi lần nhìn vào mắt anh ấy con sợ đến mức sởn cả gai ốc”.

Đường Xuyên Thủy nói: "Không chỉ như vậy, hơi thở của cậu ấy cũng mạnh gấp mấy lần trước kia. Có thể nửa tháng nay cậu Lăng đã xảy ra sự biến đổi to lớn gì đó. Con đừng nghĩ nhiều, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được”.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, một đội quân mặc đồ ngụy trang xếp hàng bước đều vào cổng.

Dẫn đầu là hai người đàn ông.

Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ mặc bộ đồ ngụy trang màu xanh lá, chắc tầm khoảng ba mươi, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, lông mày lưỡi kiếm, khí phách hiên ngang.

Tần Thụ Thanh - đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường.

Phía sau Tần Thụ Thanh là một người thanh niên gầy gò yếu ớt, miệng nhọn má hóp, nhìn không giống như người tốt.

Đội phó - Diêu Thuấn.

Hai người một trước một sau, bước chân vội vã.

Trên mặt Diêu Thuấn đầy vẻ lo lắng: "Đội trưởng, tốt xấu gì đội bảo vệ của chúng ta cũng là đội bảo vệ hàng đầu ở thành phố Trung Hải, ngoại trừ quân hộ vệ của nhà họ Diệp ra, thực lực của chúng ta cũng có thể xếp vào Top ba. Chúng ta đi theo Đường Lâm nhiều năm như vậy lại chỉ vì một câu nói của anh Lăng mà thay đổi chủ nhân sao?"

Tần Thụ Thanh lại tương đối bình tĩnh: "Sao? Cậu không phục anh Lăng à?"

Diêu Thuấn nói: "Cũng có một chút. Trước đây lúc Đường Lâm làm lãnh đạo đội bảo vệ, có rất nhiều chuyện đều bàn bạc, thương lượng với anh, cũng coi như là mọi người bình đẳng đưa ý kiến. Còn anh Lăng này thì hay rồi, trực tiếp yêu cầu chúng ta phải nghe theo ý anh ta, chuyện này không phù hợp với quy định của đội bảo vệ”.

Tần Thụ Thanh trầm giọng nói: "Theo như quy định của đội bảo vệ, thì đội bảo vệ của chúng ta chẳng liên quan gì tới ba ông lớn nhà họ Đường. Trước đây là do ông cụ Đường lãnh đạo, chỉ là sau đó sức khỏe của ông cụ Đường không cho phép, bất đắc dĩ mới để Đường Lâm lên thay mình. Theo lý mà nói, Đường Lâm không có quyền kiểm soát chúng ta. Một câu của anh Lăng đã thu phục được đội bảo vệ chúng ta cũng là điều dễ hiểu mà”.

Diêu Thuấn nói: "Nói như vậy, đội trưởng cũng rất không phục anh Lăng rồi”.

Tần Thụ Thanh đáp: "Tôi không có ý này. Anh Lăng có sức mạnh phi thường, có thể gây sức ép lên sự hợp tác giữa hai nhà Đường - Tống để một mình lên nắm quyền nhà họ Đường. Quả thực là người có thực lực”.

Diêu Thuấn không hiểu lắm: "Vậy sao lại anh vội vàng đến đây như vậy? Chẳng nhẽ là sợ anh ta? Anh coi trọng mệnh lệnh của anh ta đến vậy cơ à?”

Tần Thụ Thanh đáp: "Tôi chỉ muốn gặp mặt anh Lăng, muốn xem phong thái và chí hướng của cậu ta thế nào. Muốn biết cậu ta có đủ khả năng khiến cho nhà họ Đường trường tồn được hay không, nếu không thể thì đương nhiên là tôi có dự định khác rồi”.

Diêu Thuấn nói: "Dẫn đội bảo vệ đầu quân cho nhà họ Tần sao?"

"Vốn dĩ tôi là người nhà họ Tần, hơn nữa ban đầu khi mới được thành lập, đội bảo vệ của nhà họ Đường là mượn người của nhà họ Tần. Nếu nhà họ Đường không thể là chỗ dựa vững chắc cho đội bảo vệ được nữa thì tôi dẫn đội bảo vệ quay về nhà họ Tần cũng coi như là về lại chốn xưa”, giọng nói của Tần Thụ Thanh không lớn nhưng rất kiên quyết.

Trong phòng sách, Huyết Vũ đang kể lại chi tiết cho Lăng Khôi về nguồn gốc của đội bảo vệ nhà họ Đường.

Lăng Khôi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: "Cô nói là đội bảo vệ của nhà họ Đường vốn dĩ là mượn từ nhà họ Tần sao?"

Huyết Vũ đáp: "Không sai. Thành viên của đội bảo vệ đều là binh lính. Cả thành phố Trung Hải chỉ có nhà họ Diệp có quyền kiểm soát quân đội. Bởi vì nhà họ Tần có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Diệp nên cũng có một số quyền chỉ đạo nhất định. Khi đó nhà họ Đường muốn phát triển mạng lưới vận tải thì nhất định phải có sự bảo vệ của quân đội. Bởi vậy bọn họ đã mượn nhà họ Tần một đội quân. Mà đội quân này chính là đội bảo vệ của nhà họ Đường”.

Lăng Khôi bỗng chợt hiểu ra: "Khó trách người đảm nhiệm chức đội trưởng đội bảo vệ toàn là người nhà họ Tần. Hóa ra là như vậy".

Huyết Vũ nói tiếp: "Trong thành phố Trung Hải, ngoài nhà họ Diệp ra, chỉ có ba đội bảo vệ là chính quy, ngoài ra số còn lại thì không tổ chức theo lối quân đội. Nếu anh có thể kiểm soát được đội bảo vệ này trong tay thì sau này chúng ta làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều”.

Lăng Khôi gật đầu đáp: "Thú vị đấy”.

Vừa nói xong thì Đường Thục Thanh dẫn Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.