Chiến Thần Phục Thù

Chương 252



Đây là lần đầu tiên Lăng Khôi gặp binh lính trong đội bảo vệ của nhà họ Đường.

Một hàng người mặc quần áo cùng màu đứng trước cổng.

Ai nấy đều mặc quần áo rằn ri, đứng nghiêm chỉnh, cơ thể lực lưỡng, vừa nhìn là biết đây là một đội ngũ có sức mạnh phi phàm.

Hai người Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đứng phía trước hàng ngũ binh lính.

Lăng Khôi chào điều lệnh từ đằng xa, sau đó bước vào giữa.

Lần đầu Lăng Khôi gặp hai vị đội trưởng của đội bảo vệ của nhà họ Đường, không khỏi liếc nhìn bọn họ nhiều hơn.

“Chào cậu Lăng”.

“Chào anh Lăng”.

Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn cùng chắp tay, chào đơn giản.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng có thể thấy vẻ bề ngoài của Lăng Khôi, nhưng lại chỉ có thể thấy khoác chiếc áo choàng bên ngoài nên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Ngồi đi”, Lăng Khôi khoát tay.

Đường Thục Thanh pha trà cho mọi người.

Diêu Thuấn hờ hững nói: “Người bên ngoài đều nói anh Lăng là một cậu ấm anh tuấn phóng khoáng, phong thái có một không hai. Hôm nay sao lại mặc áo choàng không dám lộ mặt vậy? Có phải bị thương rồi không? Hay là có ẩn tình gì?”

Diêu Thuấn lăn lộn trên sa trường đã lâu, nên cực kì nhạy bén. Nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Khôi như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Lăng Khôi bình tĩnh, không hề dao động nói: “Rồi sẽ có ngày các cậu thấy được tôi”.

“Diêu Thuấn thất lễ, mong cậu Lăng không trách tội”, Tần Thụ Thanh nói: “Tôi nghe nói cậu Lăng tới, nên đã vội vàng tới đây để gặp mặt, vốn dĩ là muốn xem phong thái của cậu”.

Lăng Khôi nói: “Tôi bị cảm lạnh, sợ lây cho mọi người”.

Tần Thụ Thanh nói: “Tôi hiểu, vậy cậu Lăng phải giữ gìn sức khỏe”.

Lăng Khôi nhận lấy tách trà, cầm trong tay nhưng không uống mà nói: “Đội trưởng Tần, anh làm đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Đường đến nay cũng mười ba năm rồi nhỉ?”

Tần Thụ Thanh nói: “Đúng vậy. Năm xưa tôi được nhà họ Tần cắt cử nhận chức đội trưởng mới. Ông cụ Đường đích thân trao cờ cho tôi, thoắt cái đã mười ba năm rồi”.

Lăng Khôi nói: “Anh bảo vệ mạng lưới vận tải của nhà họ Đường cũng mười ba năm rồi, có ơn rất lớn với nhà họ Đường. Tôi thay mặt toàn thể nhà họ Đường cảm ơn anh Tần”.

Tần Thụ Thanh nói: “Đây là bổn phận của tôi, tôi đã đồng ý với ông cụ Đường sẽ thực hiện tốt chức trách của mình”.

Lăng Khôi nói: “Nói cho cùng, đội ngũ bảo vệ của nhà họ Đường dù sao cũng mượn lực lượng của nhà họ Tần. Tôi có một vấn đề nghi hoặc từ lâu”.

Tần Thụ Thanh nói: “Cậu Lăng cứ nói”.

Lăng Khôi nói: “Tâm trí của Tần Thụ Thanh anh rốt cuộc là hướng về nhà họ Đường hay là nhà họ Tần?”

Dứt lời, bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời, ngay cả Đường Thục Thanh đang pha trà cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ rằng Lăng Khôi lại hỏi thẳng như vậy.

Vấn đề này cũng là vấn đề mà ai trong nhà họ Đường cũng muốn hỏi mà không dám hỏi.

Nhiều năm như vậy, nhà họ Đường đều rất kiêng kị với đội bảo vệ này.

Vậy mà hôm nay, Lăng Khôi lại thẳng thắn đặt câu hỏi.

Ba ông lớn của nhà họ Đường vừa vội vã trở về nhà họ Đường đến trước cửa thư phòng, nghe thấy câu hỏi này cũng trợn mắt há mồm.

Đường Xuyên Hà nói: “Cậu Lăng muốn làm gì vậy? Đội bảo vệ nhà họ Đường vẫn luôn là điều cấm kị của nhà họ Đường tôi. Không ai dám đặt câu hỏi kiểu này đâu, cậu Lăng đây là...”

Lúc này Đường Lâm lên tiếng: “Cậu Lăng muốn hiểu rõ xem rốt cuộc đội bảo vệ của nhà họ Đường thuộc về ai, để nền móng của nhà họ Đường ta được vững chắc chắn hơn thôi mà”.

Đường Xuyên Bách nói: “Nhưng đội bảo vệ của nhà họ Đường rõ ràng là mượn đội ngũ của nhà họ Tần, vẫn luôn trực thuộc nhà họ Tần. Cho dù bố còn sống thì cũng không dám ép buộc đội bảo vệ phải quy thuộc về nhà họ Đường. Một khi hỏng chuyện, động đến cọng lông nhà họ Tần thì bọn họ sẽ điều động đội bảo vệ quay về, vậy thì nhà họ Đường chúng ta không còn đội bảo vệ nữa rồi”.

Đường Xuyên Hà nói chen vào: “Một khi nhà họ Đường không còn đội bảo vệ, gốc rễ nhà họ Đường cũng không còn. Mạng lưới vận tải của chúng ta chắc chắn sẽ bị các gia tộc khác tranh giành. Cậu Lăng, cậu làm càn rồi”.

Lăng Khôi đã từng áp chế được hai nhà Đường Tống khiến tất cả bọn họ đều sợ hãi.

Nhưng chuyện này lại liên quan đến đội bảo vệ của nhà họ Tần.

Cậu Lăng dù có bản lĩnh ngất trời cũng không thể nào đánh động tới nhà họ Tần chứ nhỉ?

Ba ông lớn của nhà họ Đường cảm thấy rất kinh ngạc, cho rằng Lăng Khôi đang làm xằng làm bậy.

Lúc này, Tần Thụ Thanh trả lời cực kì thẳng thắn: “Tôi nghĩ cậu Lăng là người thông minh, hiểu rõ nặng nhẹ thế nào, nhưng hôm nay xem ra cậu có vẻ không tự lượng sức mình rồi nhỉ”.

Diêu Thuấn nói thêm: “Ngày xưa ông cụ Đường có quan hệ tốt với gia chủ nhà họ Tần, mượn sức mạnh của nhà họ Tần với kì hạn là bốn mươi năm. Sau này gia chủ của nhà họ Tần dù đã về hưu hay ông cụ Đường đã qua đời nhưng nhà họ Tần vẫn tiếp tục thực hiện tốt giao hẹn này. Nhà họ Tần từ xưa đến nay đều coi trọng chữ tín. Bây giờ, chỉ còn ba năm nữa là hết thời hạn. Sau đó đội bảo vệ của nhà họ Đường ắt sẽ quay trở về nhà họ Tần. Chuyện này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, sao anh lại có vẻ không hiểu vậy?”

Lăng Khôi nói: “Tôi muốn hỏi không phải đội bảo vệ thuộc về ai. Câu hỏi của tôi là suy nghĩ của Tần Thụ Thanh anh như thế nào?”

Không đợi Tần Thụ Thanh lên tiếng, Diêu Thuấn đã cướp lời: “Đội trưởng Tần là người nhà họ Tần, chỉ đang thực hiện ước hẹn năm xưa, chỉ thế mà thôi. Anh Lăng sẽ không cho rằng đội trưởng Tần muốn phản bội nhà họ Tần chứ?”

Tần Thụ Thanh nói: “Diêu Thuấn đã nói rõ câu trả lời của tôi”.

Lăng Khôi đứng dậy: “Đợi đến ngày nào đó anh không muốn làm người dưới trướng nhà họ Tần nữa thì hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ là người chỉ dẫn anh bước về phía trước, giúp anh tỏa sáng”.

Lăng Khôi đi đến bên cạnh Tần Thụ Thanh, rút con dao ngắn trên hông của hắn ra, rồi nhẹ nhàng búng một cái.

“Vù vù!”

Con dao rung lên bần bật phát ra âm thanh vù vù.

“Dao không mài thì không thể sắc, người không liều mạng thì không làm nên nghiệp lớn”, Lăng Khôi nói xong thì trả lại con dao cho Tần Thụ Thanh, sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi phòng: “Tôi đợi anh tới tìm tôi”.

Lăng Khôi rời đi.

Mấy người trong thư phòng cũng rời đi.

Ba ông lớn cất bước.

Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn trở về nơi của mình.

Diêu Thuấn thắc mắc: “Đội trưởng, anh Lăng đó có vấn đề đúng không? Sao lại kiêu căng cho rằng anh sẽ phản bội lại nhà họ Tần chứ? Còn to mồm ám chỉ anh ta có thể trấn áp nhà họ Tần?”

Tần Thụ Thanh rơi vào trầm tư.

Diêu Thuấn càng không thể tin được: “Đội trưởng, anh nói gì đi chứ. Sao anh không từ chối anh ta luôn?”

Tần Thụ Thanh nói: “Diêu Thuấn, cậu quá coi thường Lăng Khôi rồi, cậu ta mạnh hơn chúng ta thấy rất nhiều. Hơn nữa, còn rất rất mạnh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.