Chiến Thần Phục Thù

Chương 253



Diêu Thuấn nói: “Tôi biết những chuyện anh ta từng làm. Đúng là rất lợi hại, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng bây giờ anh ta muốn đấu với nhà họ Tần thì đúng là không biết tự lượng sức mình. Ai không biết gia chủ Tần Phong của nhà họ Tần chúng ta là học trò của Trung Hải Vương chứ, ông ấy đã trở thành cao thủ ngoại kình đỉnh cao từ lâu rồi, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo. Lăng Khôi có tư cách gì mà nói xằng nói bậy về nhà họ Tần như vậy chứ?”

Tần Thụ Thanh cầm con dao ngắn, đưa cho Diêu Thuấn: “Cậu mở nó ra xem đi”.

Diêu Thuấn tò mò, rút con dao ra.

Kết quả thật bất ngờ.

Chỉ thấy con dao đã xuất hiện vô số vết nứt.

Chi chít như mạng nhện.

“Con dao này đã rong ruổi theo anh bao nhiêu năm trên sa trường rồi. Dùng thép để tinh luyện ra, sao có thể có nhiều vết nứt như vậy chứ?”, Diêu Thuấn rất kinh ngạc.

Tần Thụ Thanh đáp: “Cậu còn nhớ lúc ở trong thư phòng, Lăng Khôi đã dùng ngón tay để thử tính đàn hồi của nó không?”

“Ý của anh là Lăng Khôi chỉ búng nhẹ mà con dao liền xuất hiện vô số vết nứt sao?”, Diêu Thuấn chấn động không thôi, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng ấy, cuối cùng lắc đầu thật mạnh: “Không thể nào, dù có là cường giả ngoại kình đỉnh cao muốn dùng một ngón tay làm vỡ con dao thép là điều không thể. Sao Lăng Khôi có thể làm được chứ?”

Tần Thụ Thanh nói với vẻ sâu xa: “Cho nên tôi mới nói, tất cả chúng ta điều đang đánh giá thấp Lăng Khôi. Cậu ta đang chân thành khuyên bảo tôi, có thể là thật lòng muốn nhắc nhở tôi”.

Phịch!

Diêu Thuấn ngồi bệt xuống đất, trừng lớn hai mắt nói: “Một ngón tay có thể làm nứt vỡ con dao quân đội. Năng lực thật sự quá đáng sợ. Trong nhà họ Tần chúng ta, người có thể làm được điều này chỉ e không quá hai người”.

Tần Thụ Thanh đón lấy con dao ngắn đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn.

“Xoảng!”

Con dao ngắn đã vỡ thành trăm mảnh.

Mảnh kim loại tụ lại một chỗ.

Diêu Thuấn nói: “Đội trưởng, anh sẽ không thật sự nghe lời của Lăng Khôi chứ? Phản bội nhà họ Tần là sẽ chết đấy. Dù Lăng Khôi có thực lực thế nào thì cũng tuyệt đối không thể chống đối lại nhà họ Tần”.

Tần Thụ Thanh đáp: “Trước tiên cứ đợi xem thế nào đã. Chuyện này cho chúng ta biết rằng, không thể coi thường Lăng Khôi. Cậu Lăng nổi lên gần đây có năng lực ẩn giấu không thể tưởng tượng được. Sau này chúng ta bàn việc gì cũng càng phải cẩn thận hơn. Cậu Lăng đang nhắc nhở chúng ta”.

Diêu Thuấn cắn răng nói: “Đúng vậy, sau này chúng ta không thể quá thân thiết với nhà họ Tần. Nếu không những bí mật này sẽ rơi vào tay anh Lăng, hậu quả khó lường”.

Tần Thụ Thanh nói tiếp: “Phải cẩn thận hơn, ít nhất không thể để cậu ta biết chúng ta đã làm những việc vượt quá chức phận chức trách của mình”.

...

Lúc này, tại biệt thự nhà họ Tô.

Gần đây tâm trạng của bà cụ Tô càng ngày càng tốt lên, gương mặt cũng phấn chấn hơn rất nhiều.

Dạo này nhà họ Tô phát triển cực kì nhanh, dự án y học thảo dược của nhà họ Tô cũng gặt hái được thành công, thuốc thảo dược bán chạy trong và ngoài Trung Hải, trở thành làn sóng tiêu thụ trong thị trường y dược. Danh tiếng và doanh thu của nhà họ Tô đã cho thấy sự phát triển cực kì thịnh vượng.

Trên dưới nhà họ Tô ai nấy đều rơi vào trạng thái phấn khích điên cuồng.

Mỗi ngày bà cụ Tô đều xem xét tình hình tài chính doanh thu, vui mừng khôn tả.

Hôm nay, Tô Thần mang bản ghi chép tài chính trong một tháng cho bà cụ Tô xem.

Bà cụ Tô xem xong thì cực kì tán thưởng: “Loại thuốc của dự án y học thảo dược mới bán ra thị trường được hai tháng không những thu về được tiền vốn ban đầu, mà còn kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần. Chỉ riêng doanh thu của dự án này đã trở thành nguồn doanh thu lớn thứ hai trong tổng doanh thu của cả tập đoàn Tô Thị rồi”.

Tô Thần cũng rất vui mừng: “Đúng thế, sự thành công của dự án này đã khiến nhà họ Tô chúng ta hoàn toàn thay đổi. Mặc dù anh Lăng đã đổi tên tập đoàn y dược Hàn Thị thành tập đoàn Hân Vũ nhưng doanh thu hiện giờ của tập đoàn Tô Thị chúng ta đã gần bằng 70% của tập đoàn Hân Vũ rồi!”

Bà cụ Tô là người lão luyện nhưng nghe xong câu này không khỏi hít sâu một hơi: “70%! Đây là thời khắc cường thịnh của nhà họ Tô chúng ta! Khoảng cách tới vị trí tập đoàn y dược số một Trung Hải chỉ còn một bước cuối cùng”.

Tô Thần nói: “Theo những gì cháu dự đoán, chỉ ba tháng nữa, tập đoàn Tô Thị của chúng ta có thể vượt qua được tập đoàn Hân Vũ. Tới lúc đó chúng ta sẽ trở thành tập đoàn y dược số một của Trung Hải”.

Bà cụ Tô nhoẻn miệng cười tươi rói: “Tốt, tốt lắm. Tô Thần cháu càng ngày càng tài giỏi hơn rồi. Lúc trước bà giao nhà họ Tô cho cháu quả là sự lựa chọn không thể đúng đắn hơn”.

Tô Thần đáp lời: “Một khi chúng ta trở thành tập đoàn y dược số một của Trung Hải thì địa vị của nhà họ Tô chúng ta không thể bị lay động nữa. Chỉ cần chúng ta không tự tìm đường chết thì sẽ không bao giờ chết. Hơn nữa tới lúc đó, vai trò của tập đoàn Hân Vũ không còn là vấn đề”.

Bà cụ Tô gật đầu nói: “Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là tiếp tục dốc sức mở rộng dự án y học thảo dược. Ngoài ra phải tranh thủ bày tỏ tình hữu nghị với tập đoàn Hân Vũ, xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta”.

Tô Thần không hiểu lắm: “Bà à, lúc trước bà mời nó bao nhiêu lần mà nó đều không nể mặt, bà vẫn định chủ động đi mời nữa sao?”

Bà cụ Tô nói: “Chúng ta không thể đắc tội với cậu Lăng thêm nữa”.

Tô Thần cũng hết cách: “Vậy bà định hòa giải như thế nào ạ?”

Bà cụ Tô nói: “Giao quyền đại lý của thuốc thảo dược ở Trung Hải cho Tô Duệ Hân. Như vậy nó chắc chắn sẽ không từ chối. Trong giới y dược của Trung Hải, dự án thu được nhiều lợi nhuận nhất chính là dự án y học thảo dược này”.

Tô Thần ngạc nhiên: “Bà à, không thể được. Quyền đại lý này là mỏ vàng. Sao có thể dễ dàng giao quyền cho Tô Duệ Hân được chứ? Rất nhiều công ty lớn nhỏ bên ngoài đều sẵn sàng ra giá hàng trăm triệu tệ để sở hữu quyền đại lý này. Cháu còn không nỡ buông tay đâu”.

Bà cụ Tô thở dài nói: “Tô Thần, bà cũng hết cách rồi. Hơn nữa bà làm như vậy còn có một ẩn ý sâu xa khác”.

Tô Thần không vui nói: “Ẩn ý sâu xa gì ạ?”

Bà cụ Tô đáp: “Lần này chỉ cần xoa dịu mối quan hệ với Tô Duệ Hân, cũng tương đương với việc xoa dịu mối quan hệ với cậu Lăng. Việc này kết thúc thì chúng ta có thể thuận lợi gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, việc lớn ắt thành công”.

Nhắc tới Công đoàn Trung Hải, hai mắt Tô Thần sáng rực, cuối cùng bất lực nói: “Được rồi, chuyện này để cháu bảo Tô Toàn đi”.

Bà cụ Tô lắc đầu: “Vì để bày tỏ thành ý, nhất định phải là cháu”.

Mặc dù Tô Thần không vui nhưng cuối cùng vẫn không dám chống lại bà cụ Tô, nói: “Vâng, cháu đi ạ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.