Chiến Thần Phục Thù

Chương 258



Nghe thấy Lăng Khôi muốn đến nhà chào hỏi Tô Chính, Tô Duệ Hân vui mừng hớn hở, còn vui hơn nhiều so với lúc đón Tô Chính về nhà.

Chu Lam nhìn thấy dáng vẻ của Tô Duệ Hân thì không nhẫn nhịn được mà chê trách cô vài lời, nói rằng con gái có chồng rồi thì quên mất bố.

Có điều Tô Duệ Hân cũng không để ý, cô còn cố tình trang điểm, xinh đẹp động lòng người, khiến bản thân trở thành một viên ngọc rực rỡ.

Sau khi trang điểm xong, Tô Duệ Hân tới trước cửa nhà hàng Á Vận từ rất sớm, ngóng đông ngóng tây, chờ Lăng Khôi tới.

"Gần một tháng rồi, cuối cùng cũng được gặp lại anh. Lăng Khôi, anh vẫn khỏe chứ?", Tô Duệ Hân vô cùng chờ mong, tim cũng đột nhiên đập thình thịch.

Chu Lam không ngờ Tô Duệ Hân lại coi trọng việc này như vậy, nói mãi cùng không thể ngăn cản được Tô Duệ Hân, cuối cùng bà ta cũng đành mặc kệ, tới bên cạnh Tô Chính cằn nhằn vài câu: "Tô Chính, ông xem ông có đứa con gái tốt cỡ nào kìa, mới gả cho người ta ba năm mà đã chẳng coi lời mẹ nó ra gì rồi. Lúc ông về cũng đâu thấy nó để ý như vậy. Lát nữa ông phải nói lại nó”.

"Nó làm rất tốt mà, tôi nói nó làm gì nữa”, Tô Chính cũng rất vui: "Đi, chúng ta cũng xuống dưới đón con rể nào”.

"Ông cũng đi sao? Này, ông là bố vợ đấy”, Chu Lam vô cùng bất ngờ: "Bố vợ thì phải có phong thái của bố vợ chứ?”

"Bà không đi thì tôi đi”, Tô Chính bất đắc dĩ lắc đầu, một mình đẩy xe lăn đi xuống.

Không lâu sau, Lăng Khôi dẫn Huyết Vũ tới trước nhà hàng Á Vận.

Huyết Vũ vẫn đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ, khiến người khác không nhìn rõ gương mặt.

Nhưng cô ấy mặc một bộ sườn xám bó sát màu đỏ, tôn lên vóc dáng và khí chất, xinh đẹp tuyệt trần.

Cho dù là Tô Duệ Hân nhìn thấy người phụ này cũng tự cảm thấy hơi tự ti.

Người đẹp tuyệt trần, có một không hai!

Nhìn thấy Lăng Khôi và người phụ nữ này đi cùng nhau, không hiểu tại sao trong lòng Tô Duệ Hân lại nảy sinh cảm giác khó chịu.

Sự vui mừng trên gương mặt cũng đã vơi bớt đi rất nhiều, trở nên vô cùng gượng gạo.

Vốn dĩ Tô Duệ Hân nghĩ khi gặp lại Lăng Khôi sẽ ngay lập tức nhào vào lòng anh, nhưng lúc này cô lại không còn ý nghĩ này nữa.

Cô chỉ lịch sự chào một câu: "Lăng Khôi, anh tới rồi”.

Lăng Khôi gật đầu: "Ừ, anh tới chào hỏi chú”.

Lăng Khôi gọi là chú.

Vô cùng xa cách.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Ngược lại Tô Chính vẫn rất nhiệt tình nói: "Lăng Khôi, chú là Tô Chính, ba năm trước cháu và Duệ Hân kết hôn chú không có mặt, thật sự vô cùng áy náy. Ba năm nay, Duệ Hân gây cho cháu không ít phiền phức rồi”.

Nói xong, Tô Chính rất lịch sự đưa tay phải ra.

"Cháu chào chú Chính”, ấn tượng của Lăng Khôi với Tô Chính vô cùng tốt, sau đó không chút khách khí mà đưa tay ra, nắm chặt lấy tay ông ấy.

Đối với cách gọi là chú này, Tô Chính cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không mấy để ý, ông ấy kéo mạnh tay của Lăng Khôi: "Đi, đi ăn cơm thôi, Chu Lam đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn rồi”.

Đoàn người đi lên lầu, tới giữa phòng khách.

Chu Lam đã chuẩn bị thức ăn xong từ lâu.

Lăng Khôi ngồi xuống bàn ăn, còn Huyết Vũ thì đứng sau lưng Lăng Khôi không nói một lời.

Thế nhưng thấy Lăng Khôi dẫn theo một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của Chu Lam bỗng trở nên u ám, không chút khách khí hỏi: "Lăng Khôi, cậu dẫn theo một cô gái là có ý gì?"

Tô Duệ Hân cũng rất không vui nhìn chằm chằm Lăng Khôi, chờ anh trả lời.

Ánh mắt Lăng Khôi bỗng thẫn thờ rồi bình tĩnh nói: "Lúc trước khi cháu bị thương nặng, đã ký vào đơn ly hôn với Duệ Hân, hiện giờ chúng cháu đã không còn là vợ chồng nữa. Hôm nay cháu tới chủ yếu để hỏi thăm chú Chính”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tô Duệ Hân cắn răng, một lúc lâu sau vẫn không thể nói được lời nào.

Chu Lam ngạc nhiên, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng: "Được, cậu chủ động đề nghị ly hôn thì không được hối hận đâu. Cậu cũng là một người biết điều đấy chứ. Bữa cơm hôm nay coi như là tiệc chia tay mà tôi chuẩn bị cho mọi người vậy”.

Tô Duệ Hân có được sự tự do, sau này các cậu ấm theo đuổi Tô Duệ Hân sẽ nhiều vô kể, thậm chí còn có thể yêu đương với cậu Lăng nữa.

Không có sự ràng buộc của hôn nhân, thì tương lai Tô Duệ Hân sẽ càng có khả năng phát triển rực rỡ hơn.

Trong lòng Chu Lam vô cùng vui vẻ.

Có điều Lăng Khôi không để ý mà chỉ yên lặng ngồi đó.

Anh không ăn cơm, cũng không uống trà.

Cả nhà ăn cơm nhưng không thoải mái, bầu không khí ngượng ngùng lúng túng.

Sau bữa cơm, Chu Lam thu dọn bát đũa, còn Tô Duệ Hân liếc nhìn Lăng Khôi rồi quay về phòng.

Trong phòng khách, chỉ còn lại ba người là Tô Chính, Lăng Khôi và Huyết Vũ.

Lúc này Lăng Khôi mới mở lời: "Chú Chính, ba năm trước, ông cụ Tô qua đời. Trên dưới nhà họ Tô đều nghĩ đó là một cái chết bình thường, chỉ có chú cho rằng ông cụ Tô là chết bất đắc kỳ tử, có người đứng sau hãm hại. Sau đó chú rời khỏi thành phố Trung Hải đi điều tra về nguyên nhân cái chết của ông cụ Tô, chớp mắt đã ba năm. Cháu thật sự rất cảm ơn chú Chính”.

Nói xong Lăng Khôi chắp tay cúi người thật sâu xuống, cảm ơn một cách thành kính.

Nhà họ Tô nhiều người như vậy, ai ai cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.

Sau khi ông cụ Tô chết, trên dưới nhà họ Tô đều nóng vội phân chia lại quyền lợi, mỗi người đều có ý đồ riêng.

Chỉ có một mình Tô Chính để ý tới cái chết của ông cụ Tô, từ bỏ tất cả để đi tìm thủ phạm.

Ánh mắt Tô Chính nhìn Lăng Khôi lại thêm vài phần quý mến: "Bố chú gặp chuyện không may, đương nhiên chú không thể ngồi yên được. Cháu cũng không cần phải cảm ơn chú”.

Lăng Khôi nói: "Vậy chú Chính đã điều tra ra được là nguyên nhân gì chưa?"

Tô Chính ngước mắt lên nhìn Huyết Vũ, hàm ý không thể nào rõ ràng hơn.

Lăng Khôi nói: "Là người của mình, chú Chính không cần để ý”.

Tô Chính đáp: "Nếu đã vậy chú cũng nói thẳng luôn. Lần này chú ở bên ngoài quả thật đã điều tra ra được manh mối quan trọng. Có điều đây là việc cực kỳ lớn, chú nói ra e là cũng không tốt cho cháu. Thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng cháu. Cháu chắc chắn là vẫn muốn biết chứ?"

Lăng Khôi kiên định đáp lại: "Cháu muốn biết”.

Lúc này Tô Duệ Hân cũng đi ra, ngồi đối diện với Lăng Khôi.

Hiển nhiên Tô Duệ Hân cũng muốn biết chuyện liên quan tới cái chết của ông cụ Tô.

Tô Chính nói: "Cái chết của bố chú có liên quan tới chuyện núi Tuyết Long ba năm trước. Ba năm trước, mặc dù ông ấy tuổi cũng đã cao nhưng cơ thể khỏe mạnh. Kết quả bởi vì chuyện ở núi Tuyết Long mà có hai người tới thành phố Trung Hải. Sau khi đến đây, hai người này đã tới tìm Trung Hải Vương và có một cuộc đàm phán bí mật”.

Lại là Trung Hải Vương.

Sắc mặt của Lăng Khôi trở nên nghiêm trọng, yên lặng nghe Tô Chính nói.

Tô Chính nói tiếp: "Sau khi hai người này có được sự giúp đỡ của Trung Hải Vương thì đã tìm tới nói chuyện với ông cụ Đường và bố chú. Sau cuộc nói chuyện này thì sức khỏe của ông ấy bỗng nhiên giảm sút nghiêm trọng, dù có chữa trị cũng không hiệu quả, cuối cùng cũng ra đi”.

Lăng Khôi càng nghe càng kinh ngạc, bản thân anh cũng điều tra suốt ba năm ở thành phố Trung Hải nhưng chưa từng tra ra những thông tin này.

Thông tin mà Tô Chính cung cấp, thật sự như sét đánh bên tai.

Ánh mắt của Lăng Khôi có vẻ nghiêm trọng, hỏi: "Hai người này là ai?"

Tô Chính đáp: "Nghe nói là hai vị tông sư võ thuật đến từ tỉnh Tam Giang. Bọn họ tới là để điều tra về thân thế của Hiêu Vương, muốn bôi nhọ thân thế của Hiêu Vương, muốn vu khống cho Hiêu Vương tội danh phản quốc. Vì vậy bọn họ tới thành phố Trung Hải chỉ để tìm người thân thiết với Hiêu Vương. Nghe nói trên người bố chú có một bản danh sách liên quan tới Hiêu Vương. Hai vị tông sư võ thuật này không tìm thấy bản danh sách đó, vô cùng tức giận nên đã tiễn ông ấy về nơi suối vàng. Mặc dù thủ đoạn bọn họ sử dụng vô cùng cao minh, khiến cho cái chết của ông ấy nhìn có vẻ không khác gì so với cái chết thông thường, nhưng chú vẫn phát hiện ra manh mối”.

Nghe xong lời này, cơ thể Lăng Khôi bỗng run lẩy bẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.