Chiến Thần Phục Thù

Chương 259



Hóa ra, bọn họ đến thành phố Trung Hải là vì danh sách của Hiêu Vương trong tay ông cụ Tô, muốn gán cho Hiêu Vương tội danh phản quốc. Bởi vì không tìm thấy danh sách nên trong lúc nóng giận họ đã tiễn ông cụ Tô lên đường tới suối vàng luôn.

Hai tông sư võ thuật!

Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, hỏi lại một lần nữa: “Hai tông sư võ thuật này là ai?”

Tô Chính lắc đầu: “Tin tức mà chú lấy được có hạn, chú cũng không biết thân phận của hai người kia. E rằng chỉ có Trung Hải Vương mới biết”.

Lăng Khôi nói: “Sau đó, phần danh sách kia đã rơi vào tay bọn họ rồi sao?”

Tô Chính lắc đầu: “Chú cũng không rõ. Chú tốn mất ba năm cũng chỉ điều tra được chút ít tin tức như vậy. Thật sự rất hổ thẹn”.

Lăng Khôi rơi vào yên lặng, phải qua một thời gian rất lâu mới hoàn hồn lại: “Hai chân của chú cũng bị gãy trong thời gian điều tra sao?”

Tô Chính nói: “Đúng vậy, cơ cấu quyền lực của tỉnh Tam Giang vô cùng phức tạp, chú gãy chân mới có đường trốn thoát. Chỉ tiếc là chú không thể điều tra được nhiều thứ hơn nữa”.

Lăng Khôi đứng dậy, chắp tay nói: “Cảm ơn chú đã nói cho cháu biết những điều này, cảm ơn chú đã làm tất cả chuyện này vì ông cụ Tô. Với cháu mà nói, những chuyện này đã quá đủ rồi”.

Tô Chính đáp lời: “Lăng Khôi, tiếp theo cháu muốn làm gì?”

Lăng Khôi nói: “Làm chuyện mà cháu phải làm. Về phần tin tức còn lại, hãy để cháu hoàn thành. Ngoài ra, mong chú hãy an hưởng tuổi già cho thật tốt, đừng nói những chuyện này cho người khác biết, càng không nên tùy ý mạo hiểm”.

Lăng Khôi đứng dậy cúi chào tạm biệt.

Anh dẫn theo Huyết Vũ chậm rãi bước ra khỏi cửa.

Lăng Khôi không hề nói bất cứ lời thừa thãi nào.

Tô Chính còn muốn tiễn Lăng Khôi xuống lầu, nhưng sau khi nhìn thấy chân mình không tiện, ông ấy cười gượng nói: “Duệ Hân, con tiễn Lăng Khôi đi”.

Tô Duệ Hân tiễn Lăng Khôi xuống dưới lầu, lúc đi tới cửa của nhà hàng Á Vận, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Lăng Khôi, anh đứng lại”.

Lăng Khôi dừng lại, thái độ vô cùng lạnh lùng: “Em còn có việc gì sao?”

Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Lăng Khôi với vẻ mặt đầy ai oán: “Tại sao anh lại không dám cởi khẩu trang ra để gặp người khác?”

Lăng Khôi nói: “Anh không muốn để người khác nhìn thấy anh”.

Vẫn là giọng nói lạnh như băng giống như cũ, một hơi thở lạnh lùng khước từ người khác từ khoảng cách xa ngàn mét khiến Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tô Duệ Hân cắn răng, một lúc lâu mới mở lời: “Anh, sao anh lại bỗng nhiên đối xử với em lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ anh vẫn còn đang oán trách em sao?”

Lăng Khôi nói: “Anh không trách em. Chẳng qua là anh thấy chúng ta không hợp, cuối cùng cũng phải có một cái kết. Nếu đã ký tên lên đơn ly hôn thì cũng không cần dây dưa nữa. Em tốt, anh cũng thấy tốt”.

Cơ thể Tô Duệ Hân đã run lẩy bẩy, dường như không thể đứng vững, sắp ngất xỉu.

Chẳng biết tại sao, đôi mắt của Tô Duệ Hân nóng bừng, nước mắt ngân ngấn quanh viền mắt: “Lăng Khôi, anh cứ phủi sạch quan hệ với em như vậy sao? Hay là nói, anh lo lắng nếu anh và em hòa hợp thì em sẽ ham muốn quyền thế và tiền tài của anh?”

Lăng Khôi nói: “Có lẽ là vậy”.

Giây phút Lăng Khôi nói ra lời này, nước mắt của Tô Duệ Hân cũng không kìm được nữa mà tuôn tràn bờ mi.

Huyết Vũ chủ động mở cửa xe kế bên ghế lái cho Lăng Khôi, trước khi Lăng Khôi bước vào cửa xe, anh bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn Tô Duệ Hân: “Em ly hôn với anh là nguyện vọng của nhà họ Tô, cũng là nguyện vọng của mẹ em. Hôm nay, mọi chuyện đã như em mong muốn, hẳn là em cảm thấy vui mừng lắm. Sau này em được tự do rồi”.

Lăng Khôi để lại câu này rồi bước vào xe.

Chiếc xe từ từ di chuyển, càng lúc càng xa.

Chỉ còn lại Tô Duệ Hân vẫn ngồi nguyên tại chỗ bật khóc nức nở, đau lòng muốn chết.

Sau khi trở về phòng, Tô Duệ Hân vẫn không nói một lời. Cô cuộn mình ngồi trên ghế sofa, nước mắt chảy dài.

Chu Lam nhìn thấy mà đau lòng, tiến lên an ủi: “Duệ Hân, con đừng đau lòng. Lần này Lăng Khôi chủ động ly hôn là tổn thất của nó. Cả đời này nó cũng không thể tìm được người vợ nào tốt hơn con, con là người vợ tốt nhất của nó. Nhưng con lại không giống thế, đàn ông ưu tú hơn Lăng Khôi ở thành phố Trung Hải còn rất nhiều, cậu ấm nhà giàu muốn cưới con làm vợ lại càng nhiều vô kể. Con chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nghĩ thoáng hơn một chút thì sẽ không sao rồi”.

Tô Duệ Hân không thèm liếc nhìn Chu Lam mà cứ tiếp tục cuộn mình tại chỗ, hai mắt trống rỗng vô hồn.

Chu Lam tiếp tục an ủi: “Không phải cậu Lăng kia đối xử với con không tệ sao? Trước đó con đã kết hôn, có rất nhiều thứ không tiện. Bây giờ cuộc hôn nhân đã chấm dứt, con và cậu Lăng có thể đến với nhau được rồi. Hơn nữa cậu Lăng còn là ông trùm cao cấp nắm trong tay hai gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, con trở thành vợ của cậu ta thì từ nay về sau nhà họ Tô chúng ta có thể có được vị thế cao ở Trung Hải rồi”.

“Mẹ, mẹ xem con là cái gì?”, Tô Duệ Hân không nhịn được nói: “Mẹ có biết thật ra cậu Lăng mà mẹ nhắc đến mỗi ngày chính là Lăng Khôi hay không?”

Cô vừa dứt lời, không những làm Chu Lam kinh hãi mà ngay cả Tô Chính ở bên cạnh cũng hít sâu một hơi.

“Con đang nói bậy bạ gì đó? Sao Lăng Khôi có thể là cậu Lăng được chứ? Đây rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới…”, Chu Lam vô cùng hoảng hốt: “Con đừng ở đây hù dọa mẹ”.

Tô Duệ Hân lao vào phòng, cô cầm hai tập văn kiện ra rồi nặng nề ném lên trên bàn: “Tự mẹ nhìn đi”.

Chu Lam nửa tin nửa ngờ mở văn kiện ra.

Một cái là đơn ly hôn, Lăng Khôi đã kí tên ở phía trên, nhưng phần của Tô Duệ Hân vẫn trống không.

Một cái là thỏa thuận về quỹ ủy thác. Trên đó đã giải thích cặn kẽ, chỉ cần Tô Duệ Hân đồng ý, kí tên xong là có thể hưởng thụ phần lớn lợi nhuận kinh tế của nhà họ Đường và Công đoàn Trung Hải.

Mặc dù không có quyền quyết định nhưng vẫn được hưởng lợi nhuận kinh tế của hai gia tộc lớn.

Đây đã là số tiền rất lớn.

Hai người Tô Chính và Chu Lam lật đi lật lại, sau khi kiểm tra xong, cuối cùng trợn mắt há hốc mồm.

Tô Chính hít sâu một hơi rồi nói: “Lăng Khôi đúng là cậu Lăng thật. Tôi nên sớm đoán được mới phải. Lời dặn dò ban đầu của bố thật là sáng suốt. Chỉ tiếc rằng nhà họ Tô chúng lại không đối xử tử tế với cậu ấy. Bà cụ Tô còn đuổi cả nhà ba người chúng ta ra khỏi gia tộc. Đây chính là tổn thất to lớn cho nhà họ Tô”.

Chu Lam ngồi phịch xuống đất, tinh thần như bị tổn thương nặng nề, không ngừng lẩm bẩm một mình: “Lăng Khôi lại chính là cậu Lăng! Trời ơi là trời! Thế giới này điên rồ quá rồi! Nó đang ghi hận trước đây nhà họ Tô chúng ta ngược đãi nó sao? Vậy nên mới chủ động ly hôn với con?”

Dường như Chu Lam đã kinh hãi đến mức suýt ngất xỉu: “Đều do mẹ lúc đầu có mắt không tròng, nhiều lần xem thường Lăng Khôi, còn động một tí là tát nó mấy bạt tai. Mẹ đúng là người mẹ vô dụng ngu ngốc”.

Chu Lam giơ bàn tay lên muốn tát vào miệng mình: “Là mẹ hại con, Duệ Hân, mẹ sẽ đi xin lỗi Lăng Khôi ngay bây giờ, bảo nó đối xử tốt với con. Cuộc hôn nhân này, tuyệt đối không thể ly hôn được”.

Tô Duệ Hân vẫn im lặng, trợn mắt nhìn Chu Lam: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi. Một lần bỏ lỡ là bỏ lỡ vĩnh viễn”.

Chu Lam vẫn không cam chịu, lớn tiếng nói: “Đều do mẹ khăng khăng yêu cầu gả con cho nhà giàu có, có thể cả đời không cần lo cơm áo gạo tiền, được người khác tôn trọng. Vì mục tiêu này mà mẹ nhiều lần nghĩ đủ mọi cách để chia rẽ các con, không ngờ rằng thật ra thứ mà mẹ luôn theo đuổi thì con đã có từ lâu, chúng ta đã có từ lâu. Mẹ thật có lỗi với con, mẹ hối hận lắm rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.