Chiến Thần Phục Thù

Chương 267



Ngay cả khi nắm trong tay tập đoàn Nhân Hòa vô cùng to lớn, Tô Duệ Hân vẫn làm việc đâu ra đấy, trong nửa tháng cô nắm quyền, tập đoàn Nhân Hòa đã vận hành suôn sẻ. Lòng người ổn định, các hạng mục công việc được triển khai có thứ tự.

Quá trình chuyển giao ổn định đã được hoàn thành.

Với tư cách là thành viên của ban giám đốc tập đoàn Nhân Hòa, Giang Thanh Hải và Trần Lâm đã hỗ trợ Tô Duệ Hân hoàn thành quá trình chuyển giao trong nửa tháng, hai người có nhận thức hoàn toàn mới về Tô Duệ Hân.

Đến lúc này, hai người đều đã yên tâm buông tay.

Trần Lâm tìm tới Giang Thanh Hải, dáng vẻ rất vui mừng nói: "Thật sự không ngờ rằng cô Tô lại là nhân tài trong kinh doanh, còn trẻ như vậy đã có thể tiếp quản tập đoàn lớn như thế. Quả thực khiến người ta nhìn với con mắt khác xưa”.

Giang Thanh Hải nói: "Đúng vậy. Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không nghĩ là năng lực của cô ấy lại xuất sắc như thế. Hơn nữa cô ấy còn có thể chịu cực khổ. Trong mấy tháng gần đây đều tăng ca đến rạng sáng. Tiền đồ trong tương lai là vô hạn”.

Trần Lâm nói: "Hiện giờ cô Tô đã hoàn thành quá trình chuyển giao quyền hành, có thể tự do tiếp quản tập đoàn Nhân Hòa. Nhưng tương lai của tập đoàn Nhân Hòa vẫn chưa thể lạc quan, chủ yếu là phải đối mặt với sự cạnh tranh điên cuồng đến từ tập đoàn Tô Thị. Nếu như tập đoàn Nhân Hòa không thể trấn áp được tập đoàn Tô Thị thì tương lai sẽ rất đáng lo ngại”.

Giang Thanh Hải nói: "Cơ quan chủ chốt của tập đoàn Nhân Hòa trước đây đến từ tập đoàn Hàn Thị. Tập đoàn Hàn Thị đã nắm giữ vị trí tập đoàn y dược lớn nhất ở thành phố Trung Hải nhiều năm. Mấy tháng gần đây, tập đoàn Hàn Thị thay đổi chủ nhân liên tục, không ngừng suy sụp. Nếu như cuối cùng bị tập đoàn Tô Thị vượt mặt thì giá trị của tập đoàn Nhân Hòa sẽ giảm đi nhiều. Sau này có muốn lật kèo cũng rất khó”.

Trần Lâm thở dài: "Từ sau khi nhà họ Tô nghiên cứu chế tạo ra thuốc y học thảo dược đã tiến tới nghiên cứu một hệ thống khám chữa bệnh càng tiên tiến hơn nữa. Hiện nay, hệ thống này chính là hệ thống chữa bệnh tân tiến nhất trong giới y dược ở Trung Hải, quét sạch hơn phân nửa thị trường khám chữa bệnh. Các bệnh viện lớn nhao nhao đầu tư mạnh vào hệ thống này. Dựa vào nó, doanh thu trong vòng nửa năm của nhà họ Tô liên tục tăng gấp đôi. Lúc này gần như đã đuổi theo ngang ngửa với tập đoàn Nhân Hòa. Áp lực kế tiếp của cô Tô không hề nhỏ”.

Giang Thanh Hải nói: "Loại cạnh tranh này, chúng ta cũng không thể giúp được gì. Tất cả những chuyện tiếp theo chỉ có thể xem cô Tô thế nào. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao hai tháng gần đây cậu Lăng lại không hề xuất hiện, cô Tô đã tìm chúng ta nhiều lần, muốn gặp mặt cậu Lăng một lần nhưng cậu Lăng đều từ chối. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trần Lâm nói: "Có khả năng là tình cảm giữa hai người đó xảy ra chút vấn đề, mà những vấn đề này không phải chuyện chúng ta có thể hỏi đến”.

Giang Thanh Hải thở dài: "Trong lòng của cô Tô vẫn luôn rất đau khổ. Cô ấy là một cô gái tốt. Hi vọng cậu Lăng có thể đối xử tử tế với cô ấy”.

Trần Lâm nói: "Đúng vậy, chúng ta là thành viên trong hội đồng quản trị thì phải hỗ trợ cô Tô thật tốt để cạnh tranh thắng được nhà họ Tô”.

...

Trong tứ hợp viện ở gần hồ Bạch Thúy.

Lăng Khôi đã bế quan ở nơi này gần hai tháng, bình thường trừ những lúc đói anh ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, thì gần như không bao giờ anh bước ra khỏi cửa.

Trong thời gian này, nhà họ Tần không tới tìm Lăng Khôi, dường như nhà họ Tần đã quên mất cái chết của Tần Sảng lúc trước.

Ngoại trừ việc bế quan tu luyện, Lăng Khôi còn đang chờ một người.

Huyết Vũ.

Thay vì nói là đang chờ Huyết Vũ, chi bằng nói là đang chờ Tô Kinh Hồng.

Trong cơ thể Lăng Khôi còn sót lại mười tám đầu đạn gây trở ngại cực lớn cho việc cải thiện thực lực của Lăng Khôi, cũng mang đến cho Lăng Khôi nỗi đau đớn rất lớn.

Lăng Khôi rất nóng lòng chờ đợi cho vết thương bình phục.

Dù sao thì chuyện anh cần phải làm còn rất nhiều.

Ngày hôm nay, Giang Nhược Ly cầm một tấm thiệp mời, gõ cửa nơi ở của Lăng Khôi.

"Anh Lăng, xin lỗi đã quấy rầy”, thái độ của Giang Nhược Ly vô cùng cung kính.

Lăng Khôi ngồi xếp bằng trong phòng, nói vọng ra ngoài cách cánh cửa phòng: “Có chuyện gì?"

Giang Nhược Ly đáp: "Nhà họ Tần nhờ tôi đến đưa thiệp mời cho anh, mời anh đến nhà tham gia bữa tiệc”.

Lăng Khôi nói: "Bữa tiệc gì?"

Giang Nhược Ly cung kính đáp: "Bữa tiệc sinh nhật của Tần Sảng”.

Lăng Khôi chợt đứng bật dậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề rồi mới đẩy cửa phòng ra: "Tần Sảng đã chết rồi, lại còn tổ chức tiệc sinh nhật sao? Đúng là lãng phí lương thực”.

Giang Nhược Ly nói tiếp: "Bọn họ đang nhắm đến anh. Hai tháng sau khi Tần Sảng mất, nhà họ Tần vẫn không tỏ thái độ gì. Hôm nay, cuối cùng cũng gửi thiệp mời đến anh, ẩn ý đã quá rõ ràng”.

Lăng Khôi hỏi: "Bữa tiệc ở đâu?"

Giang Nhược Ly đáp lời: "Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”.

“Cái tên này nghe hơi quen tai”, Lăng Khôi vô thức cảm thấy cái tên này nghe rất quen.

Giang Nhược Ly nói: "Dĩ nhiên là quen tai rồi. Bởi vì Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn chính là địa điểm danh tiếng bậc nhất ở Trung Hải. Ba năm một lần, giới võ thuật của Trung Hải đều muốn tổ chức bàn luận võ thuật một lần ở Tích Sơn, mà địa điểm tổ chức là ở ngay tại Túy Tiên Lầu”.

Lăng Khôi nhất thời im lặng.

Giang Nhược Ly nói: "Túy Tiên Lầu là thánh địa của giới võ thuật ở Trung Hải, cũng là địa điểm của hội nghị cao cấp nhất của giới võ thuật ở Trung Hải. Nhà họ Tần muốn đặt địa điểm tổ chức bữa tiệc ở Túy Tiên Lầu rõ ràng là vì muốn lấy mạng anh. Tôi nghĩ rằng anh không nên đến bữa tiệc lần này!”

Lăng Khôi khẽ nói: "Ồ? Nơi này còn có đi vị lớn như thế sao?"

Giang Nhược Ly nói: "Lúc trước, nơi Trung Hải Vương - Diệp Vân Phong quyết chiến với Lam Ngạo Thiên là ngay tại Túy Tiên Lầu. Sau trận chiến ấy, Diệp Vân Phong đã được Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật ở Trung Hải công nhận, đánh một trận đã được phong Vương, ngồi vững ở cái chức Trung Hải Vương. Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn là thánh địa của giới võ thuật ở Trung Hải, cũng là đấu trường thần thánh nhất của giới võ thuật ở Trung Hải, mở tiệc ở nơi này ắt sẽ có đổ máu”.

"Thật thú vị”, Lăng Khôi nghe xong, cả người cảm thấy cực kỳ phấn khích.

Là kiểu phấn khích đối với những thách thức chưa biết trước.

"Cô vừa mới nói là Diệp Vân Phong trở thành Trung Hải Vương cần phải được giới võ thuật ở Trung Hải công nhận, đặc biệt là Thái Sơn Bắc Đẩu công nhận sao?", trong mắt Lăng Khôi ngập tràn sự háo hức.

Giang Nhược Ly đáp lời: "Đúng vậy”.

Lăng Khôi nói: "Vậy Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật là ai?"

Giang Nhược Ly nói: "Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền”.

Dừng lại một chút, Giang Nhược Ly nói thêm một câu: "Nhà họ Tần tổ chức bữa tiệc ở Túy Tiên Lầu trên Tích Sơn là bước đi của hành động lớn. Anh Lăng, anh tuyệt đối không thể đến dự tiệc, nếu không sẽ thập tử nhất sinh”.

Nói xong, Giang Nhược Ly cầm lấy thiệp mời, ra vẻ muốn xé thành hai nửa.

"Chờ đã”, Lăng Khôi cướp lấy thiệp mời trên tay Giang Nhược Ly, cẩn thận nhìn chữ viết phía trên, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn: "Chữ viết phía trên này đều được khắc ra một cách tinh vi, đã có lòng chuẩn bị thiệp mời như thế, sao có thể xé rách được chứ”.

Lăng Khôi cẩn thận cất kỹ thiệp mời: "Đi, đương nhiên phải đi”.

Giang Nhược Ly rất khó xử: "Nhưng bố tôi bảo tôi tới để ngăn cản anh. Hội trưởng Mã cũng không đồng ý cho anh đi. Đây rõ ràng là nấm mồ mà nhà họ Tần đã chuẩn bị cho anh, anh đi như vậy thì chẳng phải là đi vào con đường chết sao?”

Lăng Khôi nói: "Ngoài tôi ra, Diệp Vân Phong cũng sẽ đến phải không?"

Giang Nhược Ly không hề giấu giếm: "Đúng vậy”.

Lăng Khôi nói: "Vậy thì tôi càng phải đi. Đúng lúc tôi cũng có vài vấn đề muốn hỏi Diệp Vân Phong”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.