Chiến Thần Phục Thù

Chương 272



Nghe bà cụ Tư nói vậy, trong lòng Lăng Khôi cảm thấy vô cùng chấn động.

Theo lý mà nói, Bách Gia Quyền là môn phái võ thuật được lưu truyền hàng trăm năm, đã bồi dưỡng được nhân vật đáng sợ giống như Diệp Vân Phong. Thực lực mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của người bình thường, đã đứng sừng sững ở một cấp bậc khác quan sát chúng sinh từ lâu.

Vậy mà lại chủ động đến đây chiêu mộ anh?

Anh có trọng lượng lớn đến vậy sao?

Anh ghê gớm đến vậy sao?

Lăng Khôi không khỏi nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

Bà cụ Tư nhấp một ngụm trà nói: "Cậu Lăng, những điều kiện đãi ngộ này là tôi chủ động giành lấy cho cậu. Cậu Lăng à, cậu phải tranh thủ nắm bắt cơ hội cho thật tốt, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sẽ bắt đầu, cậu cần phải mau chóng cho tôi câu trả lời”.

Nói xong, bà cụ Tư đứng dậy, khom lưng hành lễ nói: “Trước mười hai giờ đêm nay, tôi chờ điện thoại của cậu”.

Bà cụ Tư đưa cho Lăng Khôi một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại của bà cụ Tư.

“Tôi xin phép đi trước! Đợi tin tốt lành của cậu”, bà cụ Tư chắp tay rời đi.

Tống Bác Văn đi theo sau nửa bước, nói một câu: "Cậu Lăng, tất cả những điều kiện đãi ngộ này đúng là bà cụ Tư giành lấy cho cậu. Nếu không, với danh tiếng bây giờ của cậu căn bản không lọt vào mắt Bách Gia Quyền. Cậu tự xem đó mà làm”.

Tống Bác Văn rời đi, trước khi đi ông ta còn nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt đầy u oán.

Rõ ràng người này vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước Lăng Khôi gây sức ép cho nhà họ Tống ở đại hội quyền anh. Nếu không phải bà cụ Tư tác động thì ông ta nhất định đã ra tay với Lăng Khôi.

Sau khi hai người rời đi, Lăng Khôi ngồi tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại.

Lăng Khôi càng lúc càng cảm thấy cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn không hề đơn giản. Những thế lực dính dáng đến nó càng lúc càng đáng sợ.

Lăng Khôi chỉ cảm thấy sự việc lần này là một vòng xoáy khổng lồ.

Nếu lơ là một chút, có thể bản thân anh cũng bị cuốn vào bên trong cái vòng xoáy khổng lồ này.

Nhưng dường như sự việc cũng có vẻ không tệ lắm.

Lăng Khôi tìm trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu rồi rít một hơi thật sâu: "Gió thổi mưa giông trước cơn bão, xem ra cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn này quả thật không tầm thường. Nếu như mình xảy ra bất cứ sơ suất gì ở Túy Tiên Lầu, e rằng sẽ chết không có chỗ chôn”.

“Tại sao mình lại thấy hơi sợ nhỉ?”

Lăng Khôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Huyết Vũ.

...

Trụ sở chính của tập đoàn Nhân Hòa dời đến tòa cao ốc ban đầu của tập đoàn Hàn Thị. Một tòa nhà hơn mười tầng văn phòng, nằm ở khu vực trung tâm của thành phố, vô cùng oai phong.

Tầng văn phòng cao nhất là khu vực làm việc của Tô Duệ Hân.

Đứng bên cạnh bức tường kính của văn phòng có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng sầm uất của thành phố.

Ở nơi làm việc sang trọng như vậy vốn là điều mà vô số người mơ ước tha thiết, tất nhiên là cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhưng Tô Duệ Hân lại cả ngày mặt mày ủ dột.

Sau khi vào đây ở, mỗi ngày Tô Duệ Hân đều làm việc đến tận khuya, quả thật là một người cuồng công việc.

Cô không dám để mình dừng lại.

Bởi vì một khi dừng lại, trong đầu cô lại tràn ngập hình bóng của Lăng Khôi, mang đến cho cô nỗi đau khổ vô tận.

Cô sợ đau khổ.

Mười giờ đêm.

Tô Duệ Hân ký xong phần hợp đồng cuối cùng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Một tay bưng ly cà phê, đứng trước bức tường kính, cô ngắm nhìn khu vực trung tâm buôn bán nhộn nhịp dưới chân mình.

Hôm nay Tô Duệ Hân rất đẹp.

Đặc biệt là mặc đồng phục công sở càng giúp cô phô diễn vóc dáng hoàn mỹ của mình.

Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều không khỏi mong muốn có được người phụ nữ này. Nhưng khí chất cao quý cô để lộ trên người cô lại khiến người bình thường không dám tới gần.

“Duệ Hân, sao cậu còn chưa tan ca?”, lúc này, Ngô Giai Giai đẩy cửa bước đến.

Cô ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp khiến người khác phải ghen tị.

Bây giờ Ngô Giai Giai là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa, địa vị đặc biệt.

Tô Duệ Hân nói: “Mình uống xong ly cà phê này rồi tan làm”.

Ngô Giai Giai thở dài: "Vẫn còn đang suy nghĩ về Lăng Khôi à? Trên thực tế, gần đây người đàn ông này không nấu cơm cho chúng ta, cũng không quan tâm gì đến cậu. Người như vậy hoàn toàn không đáng để cậu nhớ thương”.

Tô Duệ Hân không đáp lại: “Mình nợ anh ấy nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết”.

Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, sao gần đây cậu cứ lải nha lải nhải thế? Mình nghi ngờ là có phải đầu óc cậu hỏng mất rồi hay không”.

Tô Duệ Hân không nói gì, để ly cà phê xuống, cầm lấy túi xách trên bàn rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này có hai người bước tới.

Trần Lâm, Lục Hải Siêu.

"Sếp Trần, sao ông lại tới đây?”, Tô Duệ Hân hơi giật mình.

Bây giờ, Tô Duệ Hân nhìn thấy Trần Lâm đã có thể nói chuyện ngang hàng với nhau.

Trước kia, bệnh viện Bình An của Tô Duệ Hân còn thua xa so với tập đoàn Trần Thị, áp lực trong lòng Tô Duệ Hân rất lớn. Nhưng hiện giờ cô đã tiếp quản tập đoàn Nhân Hòa, vượt qua tập đoàn Trần Thị không ít.

Tự nhiên tâm trạng thay đổi, nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.

Trần Lâm liếc nhìn Ngô Giai Giai, sau đó nói: "Tôi tìm cô Tô có chút chuyện quan trọng”.

Tô Duệ Hân vẫy tay với Ngô Giai Giai: "Giai Giai, cậu ra ngoài chờ mình trước đi. Mình nói chuyện với sếp Trần một lát”.

Ngô Giai Giai bực bội giậm chân, sau đó xoay người rời đi.

"Sếp Trần, có chuyện gì vậy?", Tô Duệ Hân hỏi một câu.

Trần Lâm nói: "Cô Tô, có phải giữa cô và cậu Lăng có hiểu lầm gì đó không?”

Tô Duệ Hân nhíu mày, ánh mắt ngập tràn vẻ đau khổ: “Có khả năng là anh ấy hiểu lầm tôi rồi, tôi không hiểu lầm anh ấy”.

Trần Lâm nói: "Tôi có thể thấy tình cảm của cô Tô đối với cậu Lăng vô cùng sâu đậm. Mà cậu Lăng cũng không buông bỏ được cô. Vốn dĩ tôi không nên tới tìm cô, nhưng tôi không đành lòng. Tôi cảm thấy cần phải tới một lần”.

Tô Duệ Hân bỗng nhiên căng thẳng: “Có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần Lâm nói: "Cậu Lăng không chịu nghe lời khuyên bảo của chúng tôi, ngày mai nhất định phải đi làm một việc rất nguy hiểm. Chúng tôi đều lo lắng có khả năng ngày mai cậu Lăng không chịu đựng nổi. Vậy nên, tôi nghĩ cô cần phải đi gặp cậu ấy một lần, Rất có thể đây chính là lần cuối”.

"Ông nói cái gì thế? Lăng Khôi muốn làm gì?", Tô Duệ Hân chợt tiến lên hỏi.

Trần Lâm nói: "Trước đây, Lăng Khôi công khai giết Tần Sảng ở biệt thự nhà họ Tô. Nhà họ Tần nhẫn nhịn hai tháng không làm gì, cuối cùng thì hai ngày trước cũng đã ra tay với cậu Lăng”.

“Bọn họ đã làm gì Lăng Khôi?”, Tô Duệ Hân vô cùng lo lắng.

Trần Lâm kể lại chi tiết sự việc một lượt, cuối cùng nói: "Sự việc chính là như vậy. Cậu Lăng đã nhận lời mời tham gia bữa tiệc sinh nhật của Tần Sảng vào ngày mai, cũng chính là cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Cậu ấy muốn lăn lộn trong giới võ thuật của Trung Hải, đúng là bước vào con đường chết. Tôi không thể ngăn cản. Nếu cô Tô vẫn còn nhớ thương cậu ấy thì nhanh đến gặp cậu ấy một lần đi”.

"Địa chỉ ở đây”, Trần Lâm đưa cho Tô Duệ Hân một tờ giấy, còn chưa nói xong, Tô Duệ Hân đã đẩy cửa rời đi.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.

Lục Hải Siêu nói: "Cậu Trần, cậu làm trái ý cậu Lăng như vậy, không sợ cậu ấy trách tội sao?”

Trần Lâm nói: "Tôi cũng là một lòng suy nghĩ cho cậu Lăng. Cho dù tôi làm sai, cậu Lăng cũng sẽ không trách tôi. Đi thôi, chuyện nên làm, tôi đã làm rồi, tiếp theo phải xem bọn họ thế nào”.

Lục Hải Siêu nói: "Được rồi, hi vọng cậu Lăng có thể vượt qua kiếp nạn ở cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ngày mai. Nếu không, những người đi theo cậu Lăng như chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn”.

...

Bên ngoài tứ hợp viện.

Ba người ngồi trên một chiếc xe Ford đời cũ vô cùng cũ kỹ.

Huyết Vũ, Tiểu Thanh, và Lăng Khôi.

Lăng Khôi nghe bà cụ Tư nói xong càng cảm thấy cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn vô cùng khác thường. Từ đầu đến cuối không yên lòng. Cuối cùng anh gọi điện thoại cho Huyết Vũ. Đúng lúc này, tình cờ Huyết Vũ cũng đang dẫn Tiểu Thanh quay về.

Sau hai tháng tìm kiếm, cuối cùng Huyết Vũ cũng tìm được Tiểu Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.