Chiến Thần Phục Thù

Chương 279



“Thưa các vị, sau bữa trưa sẽ là cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần. Lần này sư phụ không đến, tôi sẽ chủ trì toàn cục của phủ Vân Phong”, Hướng Văn Địch đứng dậy, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua toàn bộ hội trường: “Lần này phủ Vân Phong của chúng ta có tổng cộng một trăm lẻ một người tham gia. Đây là một sự kiện lớn. Sau khi cuộc thi bắt đầu, sẽ tiến hành bốc thăm bắt cặp một đấu một, người thua sẽ bị loại trực tiếp. Nếu có thể lọt vào vòng tứ kết thì có thể tùy ý gia nhập phủ Vân Phong để tu luyện, thậm chí có cơ hội trở thành người dưới trướng ông Diệp và trở thành đệ tử chân truyền của ông Diệp”.

“Nhớ năm đó, tôi đã có biểu hiện xuất chúng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, lọt vào vòng tứ kết, cuối cùng được bái ông Diệp làm sư phụ, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Năm đó anh Tần Phong bên cạnh tôi cũng lọt vào vòng tứ kết và xin gia nhập làm đệ tử của sư phụ. Từ đó nhà họ Tần càng trở nên hưng thịnh. Các vị đều là những nhân vật kiệt xuất được bồi dưỡng ra từ phủ Vân Phong của tôi. Tương lai của các vị tốt đẹp hay tầm thường, vinh quang hay thấp hèn, còn phải xem biểu hiện của các vị trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sắp tới đây”.

“Cạn xong ly rượu này, tôi sẽ đưa các vị ra thi đấu”, Hướng Văn Địch uống một hơi hết sạch ly rượu.

Tất cả mọi người đang có mặt cũng cùng uống rượu và hò hét ầm ĩ, những tràng pháo tay vang lên như sấm.

“Tích Sơn thành danh, bái nghệ tông sư!”

“Tích Sơn thành danh, bái nghệ tông sư!”

“...”

Gần một trăm người như phát điên, họ gào thét đến khàn cả giọng.

Lăng Khôi hiểu rõ nỗi lòng của mọi người. Rất nhiều người trong giới võ thuật từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ. Mục đích chính là để một ngày nào đó có thể vượt lên trên người khác và được vinh danh.

Mà cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần chính là võ đài tốt nhất dành cho họ.

Nhất định phải trân trọng!

Có bao nhiêu người đã luyện võ mười mấy năm trời vì mục đích có thể tỏa sáng trong cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn.

Cơm nước xong xuôi, khoảng mấy trăm người lần lượt bước ra khỏi ba tòa kiến trúc và tập trung về phía quảng trường Bát Quái ở trung tâm. Cũng có một số khách lẻ trước đó không đủ tư cách vào ba tòa kiến trúc lớn, sau khi ăn xong lương khô mang theo, lúc này họ cũng tập trung về quảng trường Bát Quái.

Tổng cộng có đến năm sáu trăm người tụ tập ở quảng trường.

Một bục cao được dựng tạm trên quảng trường.

Có khoảng mười người đang đứng trên bục cao đó.

Hướng Văn Địch và Tần Phong cùng bắt tay nhau bước lên bục cao.

Sau khi mười mấy người thảo luận xong, một người trong số đó nói với Hướng Văn Địch: “Tiếp theo, chúng tôi xin mời đạo sĩ Phổ Lâm của đạo quán Tích Sơn lên giới thiệu cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”.

Một ông lão mặc đạo phục màu đen đứng dậy, ông ta vung phất trần trên tay, rồi nói lớn: “Thưa các vị, tôi là cháu trai đời thứ tư của đạo sĩ Trung Nguyên, đạo sĩ Trung Nguyên là cụ tổ của tôi. Năm đó khi cụ tổ của tôi thành lập nên giới võ thuật Trung Hải, quy tắc của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn cũng là do cụ tổ của tôi đặt ra, mục đích ban đầu là để quảng bá võ thuật Trung Hải, bồi dưỡng nhân tài và bảo vệ lãnh thổ. Sau hai trăm năm phát triển, võ thuật Trung Hải hiện nay đang trong giai đoạn cực thịnh, nhân tài nhiều vô kể. Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn là một sự kiện lớn ba năm một lần của giới võ thuật Trung Hải.

“Hôm nay có nhiều nhân tài trẻ tuổi đến đây là niềm vinh hạnh đối với võ thuật Trung Hải chúng ta. Theo thông lệ cũ, cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sẽ tiến hành bốc thăm để bắt cặp đấu tay đôi, người thua sẽ trực tiếp bị loại. Cuối cùng chọn ra tám người lọt vào vòng tứ kết. Những người lọt vào vòng tứ kết có thể trở thành đệ tử của ba môn phái lớn. Những người lọt vào vòng bán kết có thể trở thành đệ tử chân truyền của các tông sư võ thuật. Người giành được chức quán quân được phép vào từ đường cụ tổ để xem những sách quý về võ thuật mà năm xưa cụ tổ đã để lại”, đạo sĩ Phổ Lâm nói năng dõng dạc: “Tiếp theo, xin mời hai vị đại sư của Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đứng ra chủ trì đại hội”.

Một ông lão áo trắng đứng dậy, ánh mắt ông ta quét qua toàn hội trường: “Thưa các vị, tôi là Bắc Đường Mặc - một trong bốn môn chủ của Tứ Phương Quán, cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”.

Một người đàn ông trung niên khác mặc áo choàng đen bước ra rồi nói lớn: “Tôi là Tiêu Lâm - phó môn chủ của Bách Gia Quyền, cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”.

Hướng Văn Địch nói: “Tôi là Hướng Văn Địch, là đệ tử đầu tiên của tông sư Diệp của phủ Vân Phong, đồng thời cũng là một trong những giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này”.

Đạo sĩ Phổ Lâm nói: “Ban giám khảo của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này sẽ do bốn người chúng tôi đảm nhiệm. Chúng tôi sẽ đề cao thái độ công bằng, chính trực và minh bạch, sẽ không phụ sự nỗ lực của bất kỳ thí sinh nào. Bây giờ sẽ bắt đầu tiến hành bốc thăm”.

Có một hàng các đạo sĩ nhỏ tuổi đang bưng những cái khay với một số lượng lớn các viên bi, mỗi người bốc một viên bi.

Lăng Khôi, Diệp Tử Khanh và Huyết Vũ đứng sau đám người, lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mắt.

Diệp Tử Khanh trông có vẻ rất xúc động: “Xin trời cao phù hộ, mong là tôi sẽ không bốc trúng cao thủ quá tài giỏi, nhất là những tên quái vật đã nổi danh từ lâu”.

Lăng Khôi tò mò nói: “Những tên quái vật đã nổi danh từ lâu ư?”

Diệp Tử Khanh nói: “Đúng vậy, cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn lần này có tiêu chuẩn rất cao. Phủ Vân Phong của tôi, Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền đều chọn ra những tên quái vật tài giỏi nhất của mình tham gia thi đấu. Nếu tôi bốc trúng bọn họ ngay từ vòng đầu tiên, thì coi như xong đời”.

Lăng Khôi càng tò mò hơn: “Bọn họ là những ai?”

Diệp Tử Khanh nói: “Phủ Vân Phong của tôi có Diệp Hiểu, mới mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao. Người máy số hai mà anh từng đánh nát, cậu ấy cũng có thể đánh nát”.

“Quả thật là có chút bản lĩnh”, Lăng Khôi nhận xét.

Diệp Tử Khanh tiếp tục nói: “Tứ Phương Quán có một tên quái vật là Cung Lạc Hà. Nghe nói đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thực lực của cô ta cũng đã đạt đến ngoại kình đỉnh cao. Có điều cô ta rất ít khi ra tay, nên người ngoài đều không biết năng lực thực sự của cô ta. Tuy nhiên, có tin đồn rằng cô ta là người thừa kế tương lai được bốn môn chủ của Tứ Phương Quán đồng thời chỉ định. Cô ta sẽ trở thành tông sư tương lai của Tứ Phương Quán”.

Cung Lạc Hà.

Lăng Khôi khẽ gọi cái tên này.

Diệp Tử Khanh nói: “Còn có Lý Đồng Sơn của Bách Gia Quyền, từ nhỏ xương cốt của hắn đã khiến người ta phải kinh ngạc, có nền tảng khổ luyện, hắn đã tu luyện đến mức tinh hoa, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều thành tựu, được mệnh danh là mình đồng da sắt, đánh trăm trận vẫn không bị thương. Trước đây hắn chưa từng ra tay trước mặt mọi người. Lần này Bách Gia Quyền chọn hắn ra mặt chính là để tranh giải nhất, để được xem bí kíp võ thuật cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên và trở thành tông sư”.

“Những người này, mới mười mấy tuổi đã đạt tới ngoại kình đỉnh cao, họ đều là những tên quái vật đến từ giới võ cổ truyền. Anh có thấy sợ không?”, Diệp Tử Khanh nghiêm túc nhìn Lăng Khôi.

“Quả thật hơi sợ”, lúc nói câu này, Lăng Khôi cũng tiện tay lấy một viên bi.

Sau khi bẻ ra thì thấy có một con số 256 được viết bên trong.

“Cho tôi xem thử số của anh là bao nhiêu?”, Diệp Tử Khanh thò đầu qua nhìn thử: “Lần này tổng cộng có 512 người tham gia, số của anh là 256, vậy thì đối thủ của anh là người có số 257. Của tôi là số 2 thì đối thủ là số 511”.

Tiếp theo, vị tiểu đạo sĩ tiến hành ghi chép.

Lần lượt ghi lại con số tương ứng với từng người.

Nửa giờ sau, một tờ giấy lớn màu đỏ được dán trên bia đá bên cạnh, bên trên công bố đối thủ của mỗi người.

Danh sách đấu tay đôi lượt thứ nhất.

Đối thủ của Lăng Khôi là Tần Hổ.

Sau khi nhìn thấy cái tên này, Diệp Tử Khanh nhảy dựng lên: “Đối thủ của anh là Tần Hổ, xong đời rồi. Tôi vừa mới biết tin Tần Hổ cũng là một cao thủ đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao. Lượt thứ nhất đã để anh đấu với Tần Hổ. Xem ra là nhà họ Tần vẫn quyết tâm đối phó với anh”.

Lăng Khôi nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.

Lăng Khôi nói: “Đối thủ của cô là ai?”

Diệp Tử Khanh nói: “Tôi may mắn hơn, đối thủ của tôi là một gã vô danh mới đạt đến ngoại kình sơ kỳ. Tôi chắc chắn sẽ thắng”.

Diệp Tử Khanh rất vui vẻ.

Lăng Khôi bất lực mỉm cười.

“Được rồi, tôi chuẩn bị lên sàn đấu rồi. Anh hãy tự cầu phúc đi. Nếu có thể kết thúc sớm, tôi sẽ đến cổ vũ cho anh”, Diệp Tử Khanh siết chặt nắm đấm rồi vui vẻ rời đi.

“Lăng Khôi, đã lâu không gặp”.

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Tần Hoa Lệ chậm rãi bước đến.

Đi bên cạnh bà ta còn có Tần Thiếu Long, Tần Hổ, ngay cả Tần Phong cũng có mặt.

Lăng Khôi nhìn bọn họ, nói: “Đã lâu không gặp”.

Tần Hoa Lệ chỉ vào Tần Hổ ở bên cạnh: “Tần Hổ là người đầu tiên trong thế hệ trẻ nhà họ Tần của tao trở thành cao thủ ngoại kình đỉnh cao. Ngay lượt thứ nhất mày đã phải chết trong tay Tần Hổ, thật là đáng tiếc”.

Tần Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Khôi: “Cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn là vinh quang của người luyện võ, sống chết mặc kệ. Tao sẽ cho mày một đấm khiến mày nổ tung trên sàn đấu. Cho dù tao có giết chết mày thì cũng không ai nói gì”.

Tần Phong lạnh lùng liếc Lăng Khôi: “Tao sẽ cho mày một cơ hội, chỉ cần mày công khai thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khấu đầu nhận lỗi với Sảng Nhi, sau đó tự chặt hai tay mình thì tao có thể bảo Tần Hổ giữ lại cái mạng chó của mày trên sàn đấu, tao vẫn đang niệm tình ông Diệp đã từng cứu mày”.

Lăng Khôi bỗng bật cười: “Tần Phong, nếu nhà họ Tần của ông chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì thật khiến cho người ta thất vọng”.

Dứt lời, Lăng Khôi xoay người bỏ đi.

Tần Hoa Lệ tức giận nói: “Lăng Khôi, đây là sự coi trọng của ông Diệp đối với mày, nếu không thì nhà họ Tần của tao đã xé mày ra thành trăm mảnh từ lâu rồi. Mày đừng có mà không biết cảm ơn”.

Tần Thiếu Long bổ sung một câu: “Lăng Khôi, chắc không phải là mày đang nghĩ mày có thể đánh bại Tần Hồ đấy chứ? Đừng ngây thơ nữa. Hãy quỳ xuống và liếm chân nhà họ Tần của tao như một con chó đi. Đây là con đường sống duy nhất của mày. Đừng có mà không tự lượng sức”.

“Trong từ điển của tôi không có chữ quỳ, hơn nữa lại càng không có chữ liếm. Nhà họ Tần có thủ đoạn gì thì cứ giở ra hết đi. Để tôi xem thử nhà họ Tần các người tài giỏi đến đâu”, Lăng Khôi nở nụ cười xấu xa: “Có điều, chọn làm kẻ thù của tôi thì đừng hối hận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.