Chiến Thần Phục Thù

Chương 284



Bắc Đường Mặc và Cung Lạc Hà đều bị dọa giật nảy mình khi biết đại môn chủ Cung Tường đích thân đến đây.

Theo như đã hẹn, ngày mai Cung Tường mới đến.

Đột nhiên ông ta tới thăm vào đêm khuya, chuyện này đã vượt khỏi kế hoạch.

Điều khiến hai người họ càng thêm kinh ngạc là sau khi Cung Tường xuất hiện thì ngay cả quần áo cũng không kịp thay, mà gọi bọn họ đến chỗ ở của Lăng Khôi.

Bọn họ đi theo Cung Tường nhiều năm, rất ít khi thấy Cung Tường xem trọng một người như thế.

Bọn họ không khỏi nghi ngờ, Lăng Khôi đáng sao?

Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều không phải là điều mà bọn họ có thể khống chế.

Lăng Khôi pha trà xong thì đưa cho Cung Tường một ly.

Lăng Khôi đưa tay làm động tác mời: “Đại môn chủ, mời uống trà”.

Đại môn chủ nhấp một ngụm trà, nói: “Trà ngon, thuộc hạ của cậu đều rất giỏi, tài mạo song toàn”.

Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ là một thằng ở rể vô dụng của Trung Hải mà thôi, làm gì có thuộc hạ chứ, đại môn chủ đừng đùa như vậy”.

Đại môn chủ nói: “Người phàm tục thì mắt nhìn kém, phủ Vân Phong có mắt không tròng, không nhìn ra tài năng của cậu, đây là tổn thất cực lớn của phủ Vân Phong”.

Bắc Đường Mặc nói: “Không sai, từ ngày đầu tiên tổ chức cuộc thi đấu, cậu Lăng đã lọt vào top mười sáu, phủ Vân Phong lại không nỡ sắp xếp một phòng tốt trên núi cho cậu Lăng, quả thật là quá nhỏ mọn”.

Đại môn chủ nói: “Tôi bất bình thay cho cậu đấy”.

Lăng Khôi cười híp mắt.

Nhân vật lớn như Cung Tường đích thân ra mặt, đêm khuya lại đến gặp mình.

Đường nhiên là muốn chiêu mộ mình.

Nhưng nhân vật lớn như vậy sẽ trực tiếp mở lời sao?

Không đâu.

Dường như Lăng Khôi đã nhìn thấu được suy nghĩ của đại môn chủ, anh bật cười nói: “Nếu phủ Vân Phong có một nửa tấm lòng của đại môn chủ, thì chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức này”.

Cung Tường nói: “Tôi đã biết về mâu thuẫn giữa cậu và Tần Phong. Tần Sảng hung hăng tàn ác, nhà họ Tần hùng hổ dọa người, cái chết của Tần Sảng, không thể trách cậu. Bây giờ Tần Phong liên kết với Hướng Văn Địch, lấy danh nghĩa của phủ Vân Phong nhà họ Diệp gây áp lực cho cậu, muốn mượn cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn này để giết chết cậu”.

Lăng Khôi nâng ly trà, không lên tiếng.

Trong lòng anh rất khó xử vì ông Diệp có ơn với anh.

Lăng Khôi quả thật không muốn đối địch với phủ Vân Phong.

Cung Tường nói: “Nếu chỉ có Hướng Văn Địch và Tần Phong, tôi nghĩ cậu có thể tự đối phó. Nhưng tình hình ngày mai không đơn giản như vậy”.

Lăng Khôi im lặng.

Cung Tường nói tiếp: “Thái độ của Tần Phong và Hướng Văn Địch không đủ để đối phó với cậu. Quan trọng là thái độ của tông sư Diệp, ngày mai tông sư Diệp sẽ đích thân đến. Nếu ông ta lựa chọn bảo vệ Tần Phong thì chuyện sẽ rất bất lợi với cậu”.

Lăng Khôi nói: “Tôi biết đại môn chủ muốn nói gì”.

Nếu Lăng Khôi bằng lòng bước vào Tứ Phương Quán thì anh sẽ có chỗ dựa.

Cho dù tông sư Diệp muốn bảo vệ Tần Phong, đối phó Lăng Khôi thì cũng không dám làm gì quá đáng, sức mạnh của Tứ Phương Quán đủ để chống lại phủ Vân Phong.

Đây đại khái chính là ý đồ của Cung Tường.

Cung Tường nói: “Cậu là người thông minh, nếu có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng là được”.

Nói xong, Cung Tường đứng dậy, xoay người rời đi.

Lăng Khôi liếc nhìn Cung Tường.

Ông ta đến đây là để bày tỏ ý này sao?

Ông ta không hề quan tâm Cung Lạc Hà có thể đoạt được giải quán quân hay không à?

Điều này không hợp với lẽ thường.

Hoặc là nói, suy nghĩ của Cung Tường vượt xa người bình thường.

Lúc đi ra cổng lớn, Cung Tường quay đầu liếc nhìn Cung Lạc Hà: “Lạc Hà, trận chung kết ngày mai, con cứ nhận thua luôn đi”.

Ông ta để lại một câu rồi bỏ đi.

Lăng Khôi sững sờ, Cung Tường, ông có cần nói thẳng như vậy không?

Bắc Đường Mặc cúi chào tạm biệt rồi rời đi.

Cung Lạc Hà trừng mắt với Lăng Khôi, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm, nhưng bị Bắc Đường Mặc kéo mạnh nên đành rời đi với vẻ mặt không phục.

Huyết Vũ tiễn bọn họ, sau khi quay lại liền nói: “Cung Tường này là một nhân vật lớn”.

Lăng Khôi nói: “Biết cái nào nên chọn cái nào nên bỏ, thâm sâu khó lường”.

Huyết Vũ nói: “Anh nghĩ thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Có lẽ Cung Tường này có thể trở thành bạn rất tốt, nhưng nếu ông ta không thể chấp nhận điểm này, cứ buộc phải chiêu mộ tôi về dưới trướng ông ta thì e rằng không được”.

Huyết Vũ mỉm cười.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi”.

Hôm sau, mặt trời chói sáng rực rỡ.

Ánh sáng bình minh màu đỏ chiếu rọi cả đỉnh núi.

Sắc trời vừa sáng, quảng trường bát quái đã có không ít người tụ tập, đợi mở màn trận chung kết.

Lăng Khôi thoải mái rửa mặt, thay bộ đồ đại cán màu xanh đậm, ăn bữa sáng, sau đó theo Huyết Vũ ra khỏi phòng.

Trận chung kết, đối với bất kỳ cao thủ nào mà nói, đều là chuyện lớn cả đời.

Nhưng nét mặt Lăng Khôi lại rất ung dung.

Huyết Vũ mặc sườn xám bó sát người màu đỏ đậm, rực rỡ chói mắt, lấp lánh cả hiện trường.

Dọc đường đi đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Theo thường lệ, Lăng Khôi bước lên võ đài cao, chờ bài diễn thuyết của các trọng tài.

Cung Lạc Hà mặc trang phục màu tím, đứng trên võ đài cao từ sớm, nhìn thấy Lăng Khôi bước lên, thái độ của cô ta rất phức tạp, ban đầu vốn dĩ cô ta nghĩ chắc chắn mình sẽ dành được giải quán quân.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên Lăng Khôi không có tiếng tăm.

Đại môn chủ còn muốn cô ta nhận thua tại chỗ.

Dựa vào đâu cơ chứ?

Các người đã nhận định Cung Lạc Hà tôi nhất định không phải đối thủ của Lăng Khôi sao?

Các người xem thường tôi như vậy à?

“Đại môn chủ - Cung Tường của Tứ Phương Quán đến!”

Trong một tràng vỗ tay, Cung Tường chậm rãi bước lên võ đài.

“Môn chủ - Tiêu Vô Ngôn của Bách Gia Quyền đến!”

Cùng lúc tiếng vỗ tay vang như sấm.

Ba người ngồi vào hai bên trái phải của đài cao, vị trí ở giữa thì để trống.

Dưới ánh mắt của mọi người, một giọng nói vang dội cuối cùng cũng vang lên.

“Tông sư Diệp đến!”

Diệp Vân Phong mặc áo choàng dài màu đen, chậm rãi bước lên đài cao. Diệp Tử Hùng mặc quân phục đứng ở bên cạnh cụ ấy.

Lăng Khôi liếc mắt nhìn qua, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Tử Hùng.

Tướng quân của quân hộ vệ Trung Hải.

Tướng lĩnh cao nhất thống lĩnh quân hộ vệ Trung Hải.

Luồng hơi thở trên người hắn vừa nhìn đã biết từng trải qua hàng trăm trận đánh, nhân vật lớn rong ruổi chiến trường, mang đến cho người khác cảm giác uy nghiêm áp lực cực lớn.

Trong lòng Lăng Khôi cũng không khỏi liếc nhìn người này.

Không tệ, là một nhân vật lớn.

Hai bố con bước lên đài, Diệp Vân Phong ngồi vào vị trí đầu, ngồi giữa Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường.

“Chào tông sư Diệp!”

“Chào tông sư Diệp!”

Dù là ông lớn như Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường, nhìn thấy Diệp Vân Phong cũng không khỏi chắp tay hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Phổ Lâm nói với thái độ cung kính: “Tông sư Diệp, hôm nay là trận chung kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm một lần, hai tuyển thủ đã vào sân rồi, tiếp theo có phải ông nên nói mấy câu không?”

Phổ Lâm là người chủ trì của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần này, nhưng tông sư Diệp đã đến, đương nhiên ông ta phải nhún nhường, tỏ ra cung kính.

Diệp Vân Phong cười vang nói: “Không cần, mọi thứ cứ theo quy tắc là được”.

“Vậy thì tôi tuyên bố trận chung kết bắt đầu”, Phổ Lâm hành lễ với Diệp Vân Phong, sau đó nói với hai người Lăng Khôi: “Hôm nay là trận chung kết của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, người thắng cuộc có thể trở thành học trò của tông sư Diệp, còn có thể vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên, được xem bí kíp võ công cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Mọi người đều biết, đạo sĩ Trung Nguyên là cụ tổ mở đầu cho giới võ thuật Trung Hải, để lại những cuốn bí kíp võ công, đó lại là con đường duy nhất mà những ai đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao cần phải bước qua để đạt đến cảnh giới tông sư võ thuật. Hai vị, phải trân trọng cơ hội lần này đấy, bắt đầu đi”.

Hiện trường như sắp nổ tung.

“Cung Lạc Hà là thiên tài đứng đầu Tứ Phương Quán, được sử dụng mọi tài nguyên của Tứ Phương Quán. Hôm qua ngay cả Lý Đồng Sơn trăm trận trăm thắng, cũng bại trong tay cô ta. Giải quán quân lần này chắc chắn sẽ thuộc về Cung Lạc Hà”.

“Sức mạnh của Lăng Khôi này cũng phi phàm, một quyền đã đánh Diệp Hiểu ra nông nỗi đó, quả thật đáng sợ, Lăng Khôi cũng có sức mạnh tương đương đấy”.

“...”

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Các trọng tài trên đài cao đều tò mò bàn tán, dù bọn họ xem trọng Cung Lạc Hà thế nào, cũng không dám xem thường Lăng Khôi.

Trận chiến đấu tiếp theo này, các trọng tài đều không dám chắc được điều gì.

Đúng lúc này

Cung Lạc Hà lên tiếng: “Tôi nhận thua!”

Toàn quảng trường bùng nổ!

Cái gì?

Chưa đánh mà cô đã nhận thua rồi sao?

Đây không phải là trận quyết đấu bình thường, mà là trận chung kết đấy.

Cô nhận thua như vậy có phải hơi tùy tiện không?

Đừng bốc đồng như vậy chứ!

Phổ Lâm hít sâu một hơi, nói: “Cung Lạc Hà, cô phải nghĩ kỹ đấy, đây là trận chung kết, hôm nay cô nhận thua, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn lần sau thì phải đợi ba năm sau, hơn nữa cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn ba năm sau, cho dù cô đoạt giải nhất, cũng không thể vào nơi tu hành của đại sư Trung Nguyên”.

Cung Lạc Hà nói một cách chắc chắn: “Tôi nghĩ kỹ rồi”.

Tần Phong như sắp phát điên: “Không được, trận chung kết liên quan đến vinh dự của cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, không có tiền lệ nhận thua, trận chiến này buộc phải đánh, nếu không thì Cung Lạc Hà cô là đang khinh thường cả võ thuật Trung Hải”.

Kế hoạch của Tần Phong là gì?

Là nhân lúc Cung Lạc Hà giao đấu với Lăng Khôi, sẽ âm thầm giết chết Lăng Khôi.

Ông ta cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ.

Kết quả cô ta lại nhận thua khiến Tần Phong không có cách nào ra tay được.

Cung Lạc Hà nói: “Tôi tự biết không phải đối thủ của anh Lăng nên nhận thua ngay từ đầu”.

Lúc Cung Lạc Hà nói ra câu này, trong lòng vô cùng không cam tâm.

Nhưng hết cách, đại môn chủ đã có lệnh, cô ta không thể không nghe theo.

Tần Phong nói: “Tôi nói rồi, không được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.