Công đoàn Trung Hải không những lôi kéo được tất cả thế lực đỉnh cao của thành phố Trung Hải. Chi phối mọi nghiệp vụ như thu thuế, vận tải biển, vận tải đường bộ, thương mại, ngoại giao, nghiên cứu khoa học và giải trí.
Điều quan trọng hơn là Công đoàn Trung Hải có thể trực tiếp lập ra trật tự và sách lược của thành phố Trung Hải.
Công đoàn Trung Hải chính là một mảnh bầu trời của tất cả những người đứng đầu thành phố Trung Hải.
Tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải cao bốn trăm năm mươi mét với một trăm linh tám tầng. Là công trình kiến trúc xây dựng cao nhất và có diện tích lớn nhất ở thành phố Trung Hải.
Tám tầng bên dưới là cửa hàng quy mô lớn, một trăm tầng phía trên, toàn bộ là văn phòng nghiệp vụ của Công đoàn Trung Hải.
Có thể tưởng tượng được, thế lực của Công đoàn Trung Hải to lớn đến mức nào.
Mà càng ở tầng trên thì có nghĩa địa vị ở Công đoàn Trung Hải càng cao. Đến tầng thứ một trăm thì chính là khu vực làm việc nghỉ ngơi của thành viên của những lãnh đạo cấp cao của Công đoàn Trung Hải. Như nhà họ Hàn, nhà họ Lý, ở tầng một trăm họ đều có văn phòng nghiệp vụ của mình.
Tầng 106 là khu vực văn phòng của ba phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải.
Advertisement
Tầng 107 là khu vực của hội trưởng Công đoàn Trung Hải.
Mà tầng 108 là nơi thần bí nhất, trừ hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải thì e rằng không ai biết bên trong kia là ai.
Mã Đằng là nhân vật cấp cao của giới kinh doanh thành phố Trung Hải, gia tộc Mã Thị là thế gia hàng đầu được công nhận của thành phố Trung Hải, nhà quyền thế bậc nhất chân chính, nắm quyền thế giới, một mệnh lệnh đưa ra thì Trung Hải sẽ phải thay đổi.
Ngay cả ông trùm như Tề Hành cũng là đàn em khi ở trước mặt Mã Đằng.
Lăng Khôi dừng xe ở bãi đỗ ngầm, sau đó đi thẳng quẹt thẻ thang máy.
“Tinh tinh”.
Sau khi quẹt thẻ, thang máy từ từ đi lên, càng ngày càng nhanh.
Đây là thang máy nhanh nhất đi thẳng lên tầng 100, không dừng lại giữa chừng.
Theo ánh đèn lập lòe, con số 100 trên tường cửa thang máy sáng lên nhanh chóng.
Nhưng thang máy chưa dừng lại mà tiếp tục lên từ từ.
Số 101 sáng lên.
Vẫn chưa dừng.
Số 102 sáng lên, vẫn chưa dừng.
Số 106 sáng lên, tầng này là khu vực làm việc của ba phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải, bình thường chỉ có thẻ thang máy của ba phó hội trưởng mới có quyền đến tầng này. Nếu người khác không có hẹn trước thì không thể tự ý vào.
Nhưng thang máy vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đi lên.
Số 107 đã sáng.
Đây đã là quyền hạn mà thẻ thang máy của hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Mã Đằng mới có.
Thang máy, vẫn chưa dừng lại!
Tiếp tục đi lên.
Một tiếng “Tinh” vang lên, cùng lúc số 108 lóe sáng.
Nơi này là nơi thần bí nhất của thành phố Trung Hải.
Nơi mà ngay cả Mã Đằng cũng không có quyền vào.
Nhưng Lăng Khôi cứ như về nhà mình, anh ra khỏi thang máy rất tự nhiên.
Bên ngoài thang máy là cửa bảo vệ thép ròng vừa dày vừa nặng, anh quẹt thẻ, cánh cửa từ từ mở ra.
Đây là một không gian rộng rãi ước chừng có mười nghìn mét vuông.
Bên trong bày trí vô số tượng điêu khắc.
Vừa nhìn qua, chỉ thấy năm mươi nghìn tượng gỗ cỡ người thật được bày trí gọn gàng, mỗi pho tượng đều có thần thái và tướng mạo khác nhau, sống động như thật.
Nếu nhìn kĩ, bên ngoài tượng gỗ còn tráng men màu, toàn bộ đều mặc quân phục, mà trên ký hiệu tay áo của mỗi chiến sĩ đều có một hàm răng sắc bén to lớn, có vẻ như là một loại biểu tượng thiêng liêng nào đó.
Giống như một đội quân tinh nhuệ năm mươi nghìn người, khí thế mạnh mẽ, thống trị Cửu Châu.
Quả thật thậm chí còn nguy nga hơn so với đội quân đất nung của Tấn Hoàng.
Nhìn thấy những cảnh này, khuôn mặt Lăng Khôi hết sức đau buồn.
Anh bước từng bước đi qua lối giữa, mỗi bước về phía trước, biểu cảm của Lăng Khôi lại nặng nề một phần, đi đến cuối cùng, mặt Lăng Khôi đã đầy nước mắt, giọng nói cũng run rẩy: “Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha chôn xương ở núi Tuyết Long, ngổn ngang xương máu, biến thành phản đồ của đất nước trong một đêm. Xin lỗi các anh em”.
Lăng Khôi đi đến điểm cuối cùng, cúi thấp người với năm mươi nghìn tượng binh.
“Tôi gánh vác năm mươi nghìn mối thù sâu nặng, gánh vác việc lấy lại vinh quang cho năm mươi nghìn anh em nên mới sống tạm đến hôm nay”, Lăng Khôi tự lẩm bẩm: “Ba năm nay, nhiều lần tôi đứng ở bờ sông Vọng Cổ, muốn chết đi cho xong. Lúc nào cũng bị ác mộng đánh thức, tự trách áy náy. Chuyện duy nhất tôi có thể làm là dựa vào ký ức của tôi, điêu khắc ra từng hình bóng dáng vẻ lúc còn sống của mọi người. Tôi tự nói với chính mình, mỗi một người anh em đều là một khoản nợ máu. Chỉ có khắc ghi món nợ máu và nỗi nhục này, tôi mới có động lực sống tiếp”.
Hồi lâu sau, tâm trạng của Lăng Khôi đã bình tĩnh hơn nhiều, anh ngồi trên ghế thái sư, tay trái cầm một khúc gỗ màu vàng, tay phải cầm một con dao.
Chỉ thấy năm ngón tay phải của anh thon dài điêu luyện, điều khiển dao không ngừng tới lui trên khúc gỗ, dao lướt như rồng rắn múa lượn, nước chảy mây bay, thoáng chốc khúc gỗ trên tay anh đã biến thành một thanh niên tư thế hiên ngang oai hùng.
Sống động như thật!
Sau khi một dao cuối cùng lướt qua miệng, anh cất dao và cầm tượng gỗ lên quan sát cẩn thận, khóe miệng không kiềm được lộ ra nụ cười: “Dương Kiệt, năm đó chúng ta vào sinh ra tử, cưỡi ngựa vượt núi sông. Cậu là anh em tốt nhất của tôi. Ba năm trước, cậu vì yểm trợ tôi mà mãi nằm lại ở núi Tuyết Long, tôi nợ cậu một mạng. Cậu yên tâm, từ nay về sau, em gái của cậu chính là em gái của tôi, người nhà của cậu chính là người nhà của tôi. Tôi nhất định sẽ tìm được họ, để chăm lo báo hiếu cho họ, bảo vệ họ cả đời bình an”.
Nước mặt rơi trên con dao, bắn lên những giọt nước.
Lăng Khôi từng cưỡi ngựa dẫn quân, san bằng một nước.
Cũng từng phong tướng trên đài cao, trấn giữ Cửu Châu.
Thế nhưng một lần bại trận ở núi Tuyết, anh hùng hết thời, tình thế thay đổi, tiếng xấu một đời. Anh dưỡng thương ba năm sống tạm bợ đến tận bây giờ.
Tất cả những người từng đi cùng anh đều đã tan thành mây khói.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mã Đằng đã hơn năm mươi tuổi, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Khôi, khom người nói: “Cậu Lăng, Tô Thần mang theo tài liệu, đến ký hợp đồng dự án nghiên cứu y học thảo dược, chúng ta nên xử lý thế nào ạ?”
Lăng Khôi không cần nghĩ, nói thẳng: “Đánh gãy một chân, vứt ra ngoài!”