Chiến Thần Phục Thù

Chương 290



Tần Thiếu Long và Tần Thụ Thanh trốn sau bức tường, không dám thở mạnh.

Đối với những cao thủ dưới mức tông sư võ thuật thì tay súng bắn tỉa có sức uy hiếp chí mạng.

Một khi bị phát hiện ra thì chỉ có cái chết.

Dù là tông sư võ thuật cũng rất sợ tay súng bắn tỉa.

Đương nhiên, tông sư võ thuật có sự phòng ngự rất lớn với súng.

Uy lực của súng lục bình thường không đủ để giết chết tông sư võ thuật.

Thế nhưng súng bắn tỉa hạng nặng lại có sức uy hiếp rất lớn đối với tông sư.

Uy lực của súng bắn tỉa chủ yếu phát huy dựa vào tay súng bắn tỉa.

Thông thường một xạ thủ có thể bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách bốn trăm mét đã là đẳng cấp lắm rồi, bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách năm trăm mét có thể nói là tay súng bắn tỉa đỉnh của chóp.

Bắn trúng từ khoảng cách cả nghìn mét lại càng hiếm gặp!

Đương nhiên, trong lịch sử cũng có người dùng súng bắn tỉa hạng nặng giết chết quân địch từ khoảng cách hai nghìn mét.

Chuyện này có tính ngẫu nhiên nhất định.

Thế nhưng tay súng bắn tỉa hôm nay, ở khoảng cách cả nghìn mét có thể trăm phát trăm trúng, bắn chết liên tiếp hai mươi mấy cao thủ bên ngoài biệt thự.

Chuyện này cũng quá mức khủng khiếp.

Tần Thiếu Long và Tần Thụ Thanh đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Tần Thụ Thanh nhỏ giọng nói: “Bức tường này được xây từ đá cẩm thạch, dày ba mươi centimet, dù có là súng bắn tỉa hạng nặng thì cũng không xuyên qua được”.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến bốn tiếng súng.

“Pằng pằng pằng pằng!”

Liên tiếp bốn phát.

Âm thanh vẫn chưa lắng xuống, bức tường đã trở nên chấn động.

Đây là bởi vì tốc độ đạn của súng bắn tỉa hạng nặng còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.

Đối phương còn muốn bắn xuyên tường đá cẩm thạch để giết người ư?

Không thể nào.

Lớp đá cẩm thạch dày ba mươi centimet đủ để tránh đạn.

Do đó hai người không cảm thấy quá lo lắng.

Thế nhưng một giây sau.

Tần Thiếu Long đột nhiên gào lên một tiếng, một viên đạn đã bắn xuyên qua đùi, sượt qua hông khiến hắn bị trọng thương.

“Bốn viên đạn được bắn ra trong nháy mắt, đi theo cùng một quỹ đạo, ba viên đầu bắn xuyên qua tường đá cẩm thạch, viên cuối cùng bắn trúng vào đùi Tần Thiếu Long. Đây đúng là xạ thủ có thể bắn trúng từ khoảng cách cả nghìn mét mà cả đời tôi chưa được thấy lần nào. Mau đi thôi, không thể tiếp tục ở đây được nữa!”, Tần Thụ Thanh đỡ Tần Thiếu Long bước nhanh về phía sau.

“Đi mau, đi mau lên nào!”, Tần Thiếu Long cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, điên cuồng gào lên.

Hai người nhảy khỏi biệt thự, chạy nhanh về phía trước.

Tần Thiếu Long chỉ cảm thấy cả người dựng hết tóc gáy.

Đây rốt cuộc là một xạ thủ đáng sợ tới mức độ nào cơ chứ?

Tần Thụ Thanh nói: “Tôi làm trong đội bảo vệ của nhà họ Tần đã nhiều năm, cũng từng có rất nhiều lần đối kháng với tay súng bắn tỉa quy mô lớn. Đây là xạ thủ đáng sợ nhất mà tôi từng gặp trong đời này! Trung Hải này không thể có một xạ thủ như vậy!”

“Đau chết tôi mất, mau dẫn tôi đi”, Tần Thiếu Long gào lên: “Sau này tôi nhất định phải giết chết hắn, trừng trị hắn một cách tàn bạo!”

Đúng vào lúc này.

“Đoàng!”

Lại một tiếng súng nữa vang lên.

Xé rách màn đêm yên tĩnh.

“A!”

Tần Thiếu Long lại gào lên lần nữa, vai phải đã bị trúng đạn.

“Thụ Thanh, mau dẫn tôi đi!”, Tần Thiếu Long vô cùng kinh hoảng.

Tần Thụ Thanh cõng Tần Thiếu Long chạy nhanh về phía trước, vốn dĩ cho rằng vẫn sẽ xuất hiện tiếng súng, kết quả chạy điên cuồng mấy nghìn mét lại chẳng nghe thấy tiếng súng nữa. Lúc này hai người mới dừng lại hít thở.

Tần Thiếu Long kinh hồn bạt vía: “Rốt cuộc là ai vậy? Xạ thủ này đáng sợ quá”.

Tần Thụ Thanh nói: “Xạ thủ này quả thực đáng sợ, đừng nói là tôi với cậu, dù có là cường giả ngoại kình đỉnh cao thì cũng sẽ bị hắn bắn chết. Thậm chí hắn còn đáng sợ tới mức có thể uy hiếp cả cấp tông sư. Từ lúc nào mà Trung Hải lại có một xạ thủ đáng sợ như thế?”

Tần Thiếu Long hoảng hồn: “Cục diện hiện tại của Trung Hải hoàn toàn bị nhà họ Tần tôi kiểm soát trong tay, sao có thể xuất hiện một xạ thủ đáng sợ như vậy chứ?”

Tần Thụ Thanh nói: “Hoặc là người bên ngoài Trung Hải, hoặc là người của Lam Ngạo Thiên. Sự việc nghiêm trọng, buộc phải thông báo với gia chủ Tần Phong ngay lập tức”.

Trên nóc một toà nhà cao tầng ở phía xa.

Một người phụ nữ mặc đồ đen, đeo khẩu súng bắn tỉa hạng nặng có độ dài hơn một mét.

Ai?

Huyết Vũ!

Biểu cảm của cô ấy rất thoải mái, trông cứ giống như bổ dưa thái rau vậy.

Theo lý mà nói, dưới màn đêm, muốn bắn trúng đối thủ ở khoảng cách hơn một nghìn mét thì tầm nhìn sẽ không rõ ràng.

Súng bắn tỉa thông thường được trang bị ống ngắm có độ phóng đại từ ba đến tám lần. Thế nhưng Huyết Vũ không phải tay súng bắn tỉa bình thường mà là một bậc thầy có thể chế tạo ra vũ khí súng ống.

Độ phóng đại ống ngắm của khẩu súng bắn tỉa đã được cải tiến này lên tới con số kinh người là hai mươi lăm lần!

Cộng thêm năng lực bắn tỉa phi phàm, bắn tỉa ở cự li cả nghìn mét liền biến thành điều có thể.

Năng lực của Huyết Vũ mạnh cỡ nào?

E là ngoại trừ Lăng Khôi ra thì không một ai biết cả.

Lúc Tô Duệ Hân tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.

Trang trí bên trong phòng cũng vô cùng thân quen.

Ơ?

Đây không phải căn phòng trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận sao?

Mình đã về nhà rồi ư?

Không phải mình đã bị tên cầm thú Tần Thiếu Long kia bắt đi rồi sao?

Chuyện này là sao chứ?

Tô Duệ Hân đứng dậy lao ra khỏi phòng, phát hiện ra có một người đang ngồi trong phòng khách.

Huyết Vũ.

Tô Duệ Hân nhìn thấy người này thì tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Đây không phải người phụ nữ mà Lăng Khôi ôm trong tấm hình khi trước sao?

Đẹp quá đi.

Khí thế vô song, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không thể so bì nổi.

“Là cô cứu tôi sao?”, Tô Duệ Hân cẩn thận dò hỏi.

Huyết Vũ nói: “Có thể nói như vậy”.

“Cảm ơn”, miệng Tô Duệ Hân nói cảm ơn, thế nhưng trong lòng lại vô cùng hiếu kỳ. Gần đây Tô Duệ Hân đang tìm hiểu một số kiến thức liên quan đến giới võ thuật Trung Hải, biết được Tần Thiếu Long là một cao thủ ngoại kình hậu kỳ.

Một cao thủ như vậy hoàn toàn có thể một mình đánh bại mấy chục gã đàn ông cao to lực lưỡng thông thường.

Người phụ nữ trước mắt rốt cuộc là nhân vật từ đâu tới? Vậy mà lại có thể cứu mình ra từ trong tay của Tần Thiếu Long.

“Tôi biết cô có rất nhiều câu hỏi, tôi cũng biết cô muốn hỏi điều gì. Thời gian có hạn, cô đừng hỏi, tôi sẽ tự mình nói rõ tất cả”, Huyết Vũ lưu loát lên tiếng.

Tô Duệ Hân gật đầu lia lịa.

Huyết Vũ nói: “Thứ nhất, tấm ảnh đó là một hiểu lầm, giữa tôi và Lăng Khôi không có gì cả. Chúng tôi là chiến hữu trong quân đội, là chiến hữu sinh tử”.

Tô Duệ Hân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Huyết Vũ nói: “Thứ hai, Lăng Khôi tạm thời đang gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cô không cần phải cảm thấy lo lắng”.

Cả người Tô Duệ Hân được thả lỏng đi rất nhiều.

Giọng nói của Huyết Vũ không lớn, thế nhưng lại cho người ta đầy cảm giác tin tưởng.

Huyết Vũ nói: “Nhà họ Tần bây giờ rất mạnh, rất rất mạnh. Thế nhưng nhà họ Tần không phải vấn đề, vấn đề chính là sau lưng nhà họ Tần có sự ủng hộ của Trung Hải Vương. Nhà họ Tần càng điên cuồng thì cái chết cũng càng đến nhanh hơn. Tất cả chuyện này đều là bóng đêm trước khi trời rạng sáng. Tiếp theo đây, cô cứ đợi ở nhà hàng Á Vận, đừng ra khỏi cửa”.

Tô Duệ Hân nặng nề gật đầu.

“Tôi vẫn còn có chuyện nên phải đi trước đây”, Huyết Vũ dặn dò xong thì rời đi.

Tô Duệ Hân đứng trên sân thượng nhìn Huyết Vũ rời khỏi nhà hàng Á Vận, càng đi càng xa: “Cảm ơn cô. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc mấy người đang làm gì, nhưng chắc chắn là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Tôi đợi mọi người, đợi mọi người trở về”.

Sông Vọng Cổ bắt nguồn từ núi Tuyết Long bên ngoài biên giới, chảy vào thành phố Trung Hải xuyên qua nơi này đổ ra biển lớn.

Một con tàu cỡ lớn đi ngược dòng, chậm rãi tiến từ nước ngoài vào.

Từ xa nhìn lại, nó giống như một chiến hạm đang lội ngược dòng giữa biển khơi.

Bảo đây là tàu thì chi bằng nói luôn nó là một chiến hạm. Bên trên được trang bị mười mấy pháo đài có tốc độ bắn cao.

Trên boong tàu, mấy chục người đàn ông mặc đồ màu đỏ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, thái độ thành kính trông giống như những tín đồ đang yên lặng nhìn về phía trước.

Trước mặt, một người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi, dáng người cao hai mét đang ngồi khoanh chân trên đệm cói, giống như một người đỡ đầu giảng bài cho mọi người.

Người đàn ông cao to lực lưỡng, vững như bàn thạch, cặp mắt như có điện, tựa hồ chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể giết chết một người.

Giọng nói của cụ ta vang dội như tiếng chuông, chạm thẳng vào linh hồn của mọi người.

“Hình Ý Quyền, bên trong có tám ý nghĩa, bên ngoài mang tám hình thù. Lực phát ra tám phương, lấy nghĩa dẫn khí, lấy khí đẩy lực, lực có thể trấn giữ bát hoang lục hợp”.

Người đàn ông này giống như một vị thần, mỗi một chữ đều ẩn chứa sức mạnh vô tận.

“Lục Hợp Giả, vai hợp với hông, khuỷu tay hợp với đầu gối, tay hợp với chân, tim hợp với ngực, ngực hợp với khí, khí hợp với lực, nội âm ngoại dương. Trong ngoài thông suốt một khí, một hình chưa thuận thì khó mà luyện ra được hình khác!”

“Đây chính là quy tắc chung của Hình Ý Quyền! Năm đó Diệp Vân Phong xuất thân từ Bách Gia Quyền chính là bởi vì hiểu được tôn chỉ của Hình Ý Quyền, lúc đó mới có thực lực để nhòm ngó tới danh xưng tông sư võ thuật. Tôi cũng chỉ vừa mới tu hành Hình Ý Quyền. Chỉ có điều sau này tầm nhìn của tôi ngày càng rộng mở hơn, chắc chắn đã vượt xa Diệp Vân Phong rồi”.

Giọng nói của người đàn ông đó giống như tiếng sấm, từng từ từng chữ lại giống như lưỡi dao.

“Tông sư Lam nói hay lắm”.

“Sư phụ nói hay quá!”

“…”

Mọi người có mặt đồng loạt cổ vũ.

Hoá ra người này chính là Lam Ngạo Thiên.

Là nhân vật đáng sợ từng khiến cho cả giới võ thuật Trung Hải lâm vào đại nạn.

Bây giờ, cụ ta lại đặt chân vào địa giới Trung Hải thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.