"Lão già tầm thường Diệp Vân Phong kia đã là cái thá gì chứ? Chẳng qua là một kẻ hư danh thôi. Người như ông ta mà cũng xứng trở thành Trung Hải Vương sao? Vị trí này vốn dĩ thuộc về tôi, là thứ tôi đã từng để mất, bây giờ tôi muốn tự tay đoạt lại”, Lam Ngạo Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Tông sư Lam oai quá!"
"...”
Lam Ngạo Thiên nhìn mọi người, ngạo nghễ nói: "Ba mươi tám người các cậu chính là ba mươi tám đại sư võ thuật ở ngoại kình đỉnh cao. Chỉ với điều này đã có thể quét sạch giới võ thuật Trung Hải. Lần này tôi tiến về Trung Hải là vì Trung Hải Vương”.
Mọi người lại tâng bốc một trận.
Lúc này, một đôi nam nữ đi ra từ trong khoang thuyền.
Người đàn ông gầy trơ xương, chỉ cao tầm một mét bốn mươi, nhìn thế nào cũng thấy giống người mắc bệnh người lùn.
Ngược lại, cô gái kia lại vô cùng xinh đẹp động lòng người, dáng người yểu điệu, cô ta mặc một bồ quần áo mỏng, ngắn màu đỏ lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ chót càng tôn lên vóc dáng mảnh mải.
Điều quan trọng hơn là người đẹp này có một đôi mắt to màu xanh dương, hiển nhiên không phải người gốc Trung Hải.
Sự xuất hiện của hai người kia làm vẻ mặt của toàn bộ ba mươi tám cao thủ trở nên nghiêm túc, giống như gặp được người rất đáng sợ.
"Mukes kính chào sư phụ”.
"Karina kính chào sư phụ”.
Hai người đi tới trước mặt Lam Ngạo Thiên, cung kính khom lưng hành lễ.
Lam Ngạo Thiên gật đầu: "Đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"
Karina nói: "Đều đã chuẩn bị xong. Đi về phía trước ba mươi hải lý nữa sẽ tiến vào ranh giới của thành phố Trung Hải”.
Lam Ngạo Thiên đứng lên đi đến bên cạnh lan can, hai tay chống lên lan can, ngắm nhìn đô thị phồn hoa ở phía trước: “Ròng rã hai mươi năm, cuối cùng thì Lam Ngạo Thiên tôi cũng trở về”.
Karina nói: "Sau khi tiến vào Trung Hải thì chúng ta sẽ dừng chân ở đâu ạ?”
Lam Ngạo Thiên nói: "Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn”.
...
Trưa hôm đó.
Tần Phong đưa cơm cho Lăng Khôi như mọi khi.
Vẫn như thường lệ, ông ta cưỡng ép rót rượu rắn độc vào miệng anh, làm anh nhục nhã nặng nề một hồi rồi mới nghênh ngang rời đi.
Vào ban đêm, Cung Tường đi lên đỉnh núi.
Ông ta đích thân đến hỏi thăm Lăng Khôi.
Lăng Khôi tựa vào một góc trong lồng giam, sắc mặt như sắp chết.
“Cậu Lăng, cậu phải chịu khổ sở rồi”.
Cung Tường bày đồ nhắm và dâng rượu lên.
Lăng Khôi đói đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa, anh ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, qua một lúc lâu mới hơi dịu lại, sau cùng uống rượu mạnh mới cảm thấy no bụng.
Cung Tường nói: "Tin tức chính xác, Lam Ngạo Thiên đã đến Trung Hải, ngày mai ông ta sẽ lên núi. Đến lúc đó, toàn bộ cao thủ trong giới võ thuật ở Trung Hải sẽ tới nơi này để đàm phán với Lam Ngạo Thiên. Còn cậu sẽ trở thành vật hi sinh cho giới võ thuật ở Trung Hải”.
Lăng Khôi yên lặng lắng nghe.
Cung Tường tiếp tục nói: "Sức mạnh của Lam Ngạo Thiên đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Năm đó, Trung Hải có ba vị tông sư võ thuật: Huyền Nguyệt, Cung Phí Phàm, Diệp Vân Phong”.
Cung Tường thuật lại chi tiết chuyện đã trải qua lúc trước.
Trước đây, Lăng Khôi cũng không biết đoạn lịch sử bí mật này.
Giây phút này, sau khi nghe xong, anh lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.
Khó trách giới võ thuật ở Trung Hải lại nhất trí thà hi sinh Lăng Khôi để lấy lòng Lam Ngạo Thiên.
Lam Ngạo Thiên quá mạnh.
"Lần này, ngoại trừ Lam Ngạo Thiên đích thân tới còn dẫn theo hai học trò xuất sắc nhất là Mukes và Karina, hai người này đều đã đạt đến cảnh giới bán bộ tông sư võ thuật, thực lực còn cao hơn tôi”.
Cung Tường không hề giấu giếm bất cứ tin tức gì.
Lăng Khôi gật đầu: "Tôi biết rồi”.
“Trong tình hình này, việc tôi có thể làm chỉ có thế. Toàn bộ chuyện tiếp theo phải dựa vào bản thân cậu”, Cung Tường đứng lên nhưng không nhúc nhích.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới cất bước, chuẩn bị rời đi: "Cậu Lăng còn lời gì muốn nói không?"
Lăng Khôi nói: "Là ông còn có lời muốn nói mới đúng chứ?”
Cung Tường trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nói: "Tôi biết chuyện cậu muốn làm. Tôi bằng lòng phối hợp, tình nguyện chia sẻ với cậu nhưng phải xem cậu có năng lực này hay không”.
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa mới hửng sáng, Lăng Khôi đã bị Tần Phong xách ra, ném vào quảng trường bát quái trên đỉnh núi.
Toàn bộ chưởng môn và lãnh đạo cấp cao của lực lượng ba thế lực đã có mặt đông đủ.
Trận địa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Sắc mặt của mỗi người đều hết sức nghiêm túc.
Ai cũng biết hôm nay Lam Ngạo Thiên sẽ tới.
Diệp Vân Phong ngồi trên ghế cao nhất, ánh mắt đanh lại quan sát quảng trường, yên lặng chờ Lam Ngạo Thiên đến.
Cung Tường, Bắc Đường Mặc, Tiêu Vô Ngôn, Lý Đồng Sơn, Tiêu Lâm, Cung Lạc Hà, đạo sĩ Phổ Lâm, Diệp Tử Hùng, Diệp Văn Sơn, Diệp Tử Khanh, Tần Hoa Lệ và rất nhiều cao thủ khác, toàn bộ ánh mắt đều rất nghiêm trọng.
Diệp Vân Phong dựa vào ghế, nheo lại mắt, nhìn mặt trời phía trước: "Theo như lời hẹn thì có lẽ là Lam Ngạo Thiên cũng tới rồi”.
Mọi người nghe vậy liền giật nảy mình, run rẩy.
Lúc này, Tần Thiếu Long nói: "Nơi này hội tụ tất cả cao thủ trong giới võ thuật của Trung Hải, chỉ cần Lam Ngạo Thiên dám đến, chúng ta sẽ khiến ông ta chết không có chỗ chôn”.
Diệp Hùng liếc mắt nhìn hắn, rất muốn tặng cho hắn hai chữ.
Ngu ngốc.
Đúng là còn trẻ nên thiếu hiểu biết.
Thời gian trôi qua, mọi người yên lặng chờ đợi, mãi đến lúc giữa trưa, trời nắng chang chang.
Cuối cùng cũng có ba bóng người xuất hiện ở phía trước tầm nhìn.
"Diệp Vân Phong, hai mươi năm không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói dõng dạc và phóng khoáng.
Lam Ngạo Thiên chắp tay bước đến.
Đi theo phía sau là Mukes và Karina.
Tất cả mọi người đứng bật dậy ngay lập tức, ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
Đại tông sư Lam Ngạo Thiên.
Diệp Vân Phong nói: "Lam Ngạo Thiên, sức khỏe của tôi rất tốt”.
"Ha ha ha”, Lam Ngạo Thiên chậm rãi bước tới: "Vốn tưởng rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào đất Trung Hải nữa, không ngờ là duyên phận đưa đẩy, tôi vì báo thù mà trở về một lần nữa”.
Tần Phong chỉ vào Lăng Khôi ở bên trong lồng giam, lớn tiếng nói: "Tông sư Lam, người giết Trần Vũ Anh, đánh Diệp Hùng tàn phế chính là người này. Chúng tôi đã nhốt cậu ta lại, chủ động tặng cho ông, hi vọng tông sư Lam có thể xóa bỏ thù hận”.
Hành động bày tỏ thái độ lần này của Tần Phong tất nhiên hoàn toàn đúng về đạo đức, nhưng đối với Lăng Khôi mà nói lại quá mức tàn nhẫn.
Mukes nói: “Tùy tiện đưa ra một người rồi nói là hung thủ giết Vũ Anh, ông không cảm thấy buồn cười sao?”
Tần Phong nói: "Người tên Lăng Khôi này là hung thủ sát hại Trần Vũ Anh. Người Trung Hải đều có thể làm chứng. Đây là tất cả chứng cứ được ghi chép lại”.
Tần Phong đưa lên một tập văn kiện dày cộp, trong đó ghi chép nguyên nhân hậu quả của tất cả mọi chuyện rất kĩ càng, chứng cứ vô cùng xác thực.
“Tông sư Lam, người trong giới võ thuật ở Trung Hải chúng tôi đều rất đau lòng về chuyện của Trần Vũ Anh và Diệp Hùng. Hôm nay, tôi tình nguyện đích thân chặt đầu Lăng Khôi đưa cho tông sư Lam, mặt khác, nhà họ Tần của tôi tình nguyện bồi thường mười tỷ tệ”, Tần Phong dẫn đầu đàm phán: "Mong tông sư Lam bớt giận, từ nay về sau sẽ rời khỏi Trung Hải!"
Ba thế lực đã sớm bàn bạc những điều kiện này, lúc này do Tần Phong dẫn đầu ra mặt đàm phán.
"Các người vì bảo toàn bản thân mà không tiếc giao cao thủ của giới võ thuật Trung Hải ra, không phải là quá mức không biết xấu hổ sao?”, Karina cười khanh khách: "Tôi còn tưởng rằng giới võ thuật Trung Hải có khí phách lớn lắm, không ngờ chỉ làm một đám hèn nhát. Diệp Vân Phong, ông khiến người khác rất thất vọng đấy”.
Diệp Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, không mở miệng.
Tần Phong nói: "Người trong giới võ thuật Trung Hải của chúng tôi phạm sai lầm, đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm, xưa nay chúng tôi luôn rất công bằng. Tông sư Lam có hài lòng với điều kiện mà tôi vừa mới đưa ra không?"
Lúc này, Hướng Văn Địch mở miệng nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, đây là nguyên tắc bất diệt của giang hồ võ thuật. Tông sư Lam là người tập võ, tôi nghĩ đương nhiên sẽ biết đạo lý này”.
Karina cười ha ha nói: "Sư phụ của tôi khác hẳn với người bình thường, khẩu vị rất lớn, chỉ giết một người thôi thì e là không đủ”.
Tần Phong nói: "Tôi đang truy lùng tất cả những người có liên quan đến Lăng Khôi. Nếu tông sư Lam cảm thấy giết một mình Lăng Khôi vẫn chưa đủ để hả giận, tôi sẽ sai người bắt toàn bộ người thân bạn bè của Lăng Khôi lại, cùng đưa cho tông sư Lam xử lý”.
Không biết xấu hổ!
Quá vô tình.
"Khà khà khà, sư phụ của tôi không có hứng thú với người bình thường”, Mukes xé nát chồng tài liệu ở trong tay, hóa thành những mảnh giấy khắp bầu trời, bay phấp phới trong không trung.
Tần Phong nói: "Nếu tông sư Lam có điều kiện gì, xin cứ mở miệng. Chỉ cần chúng tôi có thể làm, nhất định sẽ khiến ông hài lòng”.
Lam Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, đánh ra một bàn tay về phía xa.
"Bộp!"
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tần Phong đang đứng cách đó hơn mười mét đột nhiên bị tát một bạt tai rồi bay lên trời, sau khi đập xuống đất thì phun đầy máu.
"Cậu giống như một con ruồi đáng ghét, cứ ong ong ầm ĩ liên tục. Trước mặt Lam Ngạo Thiên tôi đâu đến lượt cậu lên tiếng?", Lam Ngạo Thiên lạnh lùng mở lời.
Tần Phong che miệng, lập tức câm như hến.
"Diệp Vân Phong, hai mươi năm không gặp, không ngờ là ông đã sợ hãi ra nông nỗi này, chưa hỏi gì đã cầu xin đàm phán hòa bình luôn. Thật sự khiến người khác thất vọng”, Lam Ngạo Thiên nói: "Muốn đàm phán à? Được thôi. Tôi có một điều kiện, ông dẫn đầu lực lượng ba thế lực của giới võ thuật Trung Hải phục tùng tôi, từ nay về sau, tôi chính là Trung Hải Vương!"
Ông ta vừa dứt lời đã làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Mỗi người đều cảm thấy như có gai ở sau lưng, thầm run rẩy.