Chiến Thần Phục Thù

Chương 292



Nếu lời này là do người khác nói thì e rằng vô số cao thủ có mặt tại đây sẽ cùng xông lên xé nát đối phương thành từng mảnh.

Muốn ba thế lực phục tùng ư?

Mẹ kiếp, nghĩ mình là ai chứ?

Nhưng bây giờ người nói là Lam Ngạo Thiên.

Mọi người chỉ có thể sợ hãi và căm phẫn.

Có ai dám phản đối sao?

Không ai dám.

Những người có tu vi chưa đạt đến cảnh giới tông sư đều biết Lam Ngạo Thiên là đại tông sư. Bọn họ làm sao dám ra tay với đại tông sư võ thuật chứ?

Diệp Vân Phong đã đạt đến cảnh giới tông sư, nhưng cũng không dám ra tay với Lam Ngạo Thiên.

Cảnh tượng hai mươi năm trước đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong đầu cụ ấy.

Hôm nay nếu ra tay rồi thua trận thì không chỉ khiến thanh danh lụn bại, bị giết chết, mà cuối cùng toàn bộ giới võ thuật Trung Hải cũng sẽ gặp phải đại họa.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Vân Phong, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.

Một lúc lâu sau, Diệp Vân Phong vẫn không mở miệng.

Mọi người đều rất thất vọng.

Diệp Vân Phong là Vương của bọn họ, là trụ cột tinh thần trong lòng bọn họ, vậy mà lại không dám chống lại Lam Ngạo Thiên?

Lúc này, Karina cười nói: “Diệp Vân Phong, sư phụ tôi là người tốt bụng. Lúc nãy các người hỏi sư phụ có điều kiện gì, bây giờ sư phụ đã nói điều kiện rồi. Các người còn không đồng ý sao?”

Tiêu Vô Ngôn mở lời: “Tông sư Lam, chúng tôi đã giao người giết Trần Vũ Anh cho ông rồi, ông có thể tùy ý xử lý. Nhưng bây giờ ông lại nói muốn làm Trung Hải Vương, chuyện này e là không thích hợp lắm”.

Lam Ngạo Thiên lạnh lùng nói: “Trung Hải Vương phải là người có tài. Diệp Vân Phong làm được, tại sao tôi không làm được?”

Rõ ràng, Lam Ngạo Thiên không hề quan tâm đến việc Trần Vũ Anh bị giết.

So với sự nghiệp to lớn của mình, tính mạng của một Trần Vũ Anh nhỏ bé có là gì chứ?

“Thù phải báo, người phải giết. Tôi còn muốn làm Trung Hải Vương”, Lam Ngạo Thiên nhấn mạnh lần nữa: “Con người tôi không thích dài dòng, ông đồng ý hay không thì cứ nói với tôi một tiếng là được”.

Diệp Vân Phong vẫn không nói gì.

“Được, tôi biết rồi. Nếu ông đã không muốn trả lại thứ vốn thuộc về tôi thì tôi sẽ tự mình giành lại”, Lam Ngạo Thiên nói.

Mukes và Karina bất ngờ lao về phía mọi người trên khán đài.

Một cơn gió mạnh càn quét.

“Hôm nay, không đồng ý để sư phụ tôi làm Trung Hải Vương thì chúng tôi sẽ giết hết tất cả những người ở đây!”

Hai người này thật sự rất hung mãnh, dám xông thẳng vào đám đông.

Vô cùng khí thế.

“Chặn bọn họ lại!”

Hướng Văn Địch lao lên đầu tiên.

Kết quả là...

“Bộp!”

Karina tát một bạt tai khiến Hướng Văn Địch bay thẳng lên không trung.

Sau đó đập xuống đất, nôn ra máu, không thể đứng dậy nổi nữa.

Tiêu Vô Ngôn và Cung Tường cũng không thể ngồi yên được nữa, hung hăng ra tay.

Họ là môn chủ của hai thế lực lớn, mặc dù không phải tông sư nhưng cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư rồi, có thể đột phá lên tông sư bất cứ lúc nào.

Ngay cả cao thủ như Diệp Vân Phong cũng không dám coi thường hai vị môn chủ này.

Nhưng dù là như vậy.

Hai vị môn chủ này ở trong tay Karina, chỉ sau ba chiêu cũng đã bị đánh bay.

Tất cả mọi người sợ đến mức sắp tè ra quần!

Trời ơi!

Đây là môn chủ của hai thế lực lớn đấy, vậy mà lại bị hai đệ tử của Lam Ngạo Thiên đánh bại trong vòng ba chiêu.

Cách biệt về thực lực lớn quá!

Điều này khiến tâm lý của các cao thủ trong giới võ thuật Trung Hải trở nên hỗn loạn.

Vô cùng sợ hãi.

Sau đó vô số cao thủ của ba thế lực đều lần lượt ra tay chống cự.

Nhưng có tác dụng sao?

Tất cả đều vô dụng.

Cơ thể của Mukes có thể biến dạng, tay chân có thể thay đổi vị trí, cảm giác giống như một con rối chắp vá, có thể tùy ý thay đổi bộ phận cơ thể. Kết quả của việc này là hắn giống như một con rắn, hơn nữa trên người con rắn lớn này còn có vảy sắc nhọn.

Bất cứ nơi nào bọn họ đi qua, đều có vô số người bị đánh bay.

Trong tay Karina cầm một cây roi kim loại kỳ quái, từng đốt từng đốt, giống như vô số đốt xương sống tạo thành, có thể uốn cong, có thể dựng thẳng, hai mặt có lưỡi dao sắc bén, chạm một cái cũng có thể cắt đứt sắt thép.

Hai người bọn họ như vào chỗ không người, sự chống cự của mọi người hoàn toàn không có tác dụng.

“Thật đáng sợ, mọi người chạy mau!”

“Hai người này mạnh quá, ngoại kình đã xuất hiện dấu hiệu biến đổi rồi. Cùng là ngoại kình đỉnh cao nhưng căn bản không phải là một cấp bậc. Chúng ta mau rút lui thôi!”

“…”

Mọi người bỏ chạy tán loạn.

Trên đài cao, vốn là nơi tụ họp của lãnh đạo cấp cao trong giới võ thuật Trung Hải, kết quả là bị hai người kia xông vào, đánh ngã xuống đất cả một vùng lớn.

Chỉ có một mình Diệp Vân Phong vẫn ngồi ở vị trí.

“Dừng tay!”

Diệp Vân Phong đột nhiên quát lớn, hai tay đột nhiên giơ lên, sau đó đánh ra hai bên.

Rầm rầm!

Lực mạnh phát ra, kéo theo không khí xung quanh, hình thành hai luồng khí, quét ngang mười mấy mét, đột nhiên đánh trúng Mukes và Karina.

Cho dù Mukes tiến hóa cơ thể thế nào, bộ phận cơ thể di chuyển ra sao thì cũng không thể thoát khỏi luồng khí công kích này. Cuối cùng bị đánh bay, phun ra một ngụm máu, ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất.

Cây roi trong tay Karina cho dù quất ngược nhanh mức nào cũng không thể tránh khỏi sự tấn công của luồng khí, cuối cùng cũng bị đánh ngã xuống đất.

Mạnh quá!

Đại tông sư, quả nhiên không tầm thường.

Dưới tông sư đều là giun dế.

Karina và Mukes chật vật đứng dậy, vẫn muốn tấn công Diệp Vân Phong.

“Nằm xuống!”

Diệp Vân Phong bước lên một bước, đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người kia, dùng bàn tay ấn xuống.

“Rắc!”

Luồng khí chuyển động, như ngọn núi đè ép hai người.

“Giải phóng kình khí!”

Mukes quỳ trên mặt đất không dậy nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vân Phong, thật không ngờ ông đã luyện được chiêu thức giải phóng kình khí ở cảnh giới cấp cao của tông sư võ thuật rồi. Tôi thật sự đã đánh giá thấp ông”.

Tông sư võ thuật cũng phân cao thấp.

Mới bước vào cảnh giới tông sư thì xuất nội kình, kình khí chuyển động khắp xương khớp.

Tăng thêm một cấp bậc là Nội Kình Ngoại Phương, có thể giết người trong không khí, truy đuổi mọi vật.

Diệp Vân Phong vừa ra tay đã có thể đánh bại hai tên ác ma đáng sợ, khiến các cao thủ xung quanh vô cùng phấn khích.

“Cút đi!”

Diệp Vân Phong đá văng hai tên kia ra.

Cả hai trượt trên mặt đất, đập vào chân Lam Ngạo Thiên.

“Thật xin lỗi, con làm mất mặt sư phụ rồi”, Mukes nằm trên mặt đất nói.

“Không sao, mấy đứa đương nhiên không phải là đối thủ của Diệp Vân Phong. Mau đứng dậy đi”, Lam Ngạo Thiên phất tay, ra hiệu cho hai người bọn họ lui ra sau.

“Diệp Vân Phong, nhiều năm không gặp, ông đã tiến bộ thêm một bậc so với trước đây rồi, xứng đáng là đối thủ của tôi”, Lam Ngạo Thiên chắp tay nói: “Hôm nay, Lam Ngạo Thiên tôi muốn khiêu chiến cả giới võ thuật Trung Hải, ông có thể tùy ý tìm một người đại diện trong giới võ thuật Trung Hải đến quyết đấu với tôi. Nếu người đại diện ông cử ra thua tôi thì tôi sẽ lên làm Trung Hải Vương. Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ ra nước ngoài, trong vòng hai mươi năm không đặt chân lên vùng đất Trung Hải”.

Dáng vẻ rất quang minh chính đại, nhưng thực ra là đang chèn ép Diệp Vân Phong tự mình ra mặt.

Trong giới võ thuật Trung Hải, ngoại trừ Diệp Vân Phong thì còn có ai dám đối đầu với Lam Ngạo Thiên chứ?

Diệp Vân Phong đáp: “Nói như vậy nghĩa là ông đang ép tôi đấu với ông”.

“Ông có thể tùy ý chọn người khác, cũng có thể tự mình ra mặt. Hôm nay tôi khiêu chiến với cả giới võ thuật Trung Hải”, Lam Ngạo Thiên bình tĩnh nói.

Diệp Vân Phong trầm mặc.

Hai mươi năm qua, thực lực của Diệp Vân Phong đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không cho rằng mình là đối thủ của Lam Ngạo Thiên. Nếu hấp tấp ra tay, ngộ nhỡ thua thì sẽ không giữ được Trung Hải nữa.

Đây là trận đấu không thể thua.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên, chúng ta đều đã có tuổi rồi, thực sự không quen động tay động chân nữa. Đầu của Lăng Khôi, tôi sẽ lấy xuống cho ông. Ông có thể vào nơi tu hành của đạo sĩ Trung Nguyên xem các cuốn sách bí kíp võ công. Sau đó, ông phải rút lui khỏi đất Trung Hải”.

Nói xong, Diệp Vân Phong lấy ra một tờ giấy màu vàng, ném cho Lam Ngạo Thiên: “Tờ giấy này là bản đề nghị hòa giải mà người kia đưa cho ông, ông tự mình xem đi”.

Lam Ngạo Thiên nhận tờ giấy, mở ra xem, mặt biến sắc.

Những người xung quanh cũng rất tò mò.

Tờ giấy này rốt cuộc là do ai viết? Sao có thể khiến Lam Ngạo Thiên kinh hãi đến vậy?

Người mà Diệp Vân Phong nhắc đến chắc hẳn phải to lớn lắm.

Diệp Vân Phong nói: “Lam Ngạo Thiên, tờ giấy này là thật, có chữ viết tay của người đó. Chắc ông cũng nhận ra con dấu. Hy vọng ông tự giải quyết ổn thỏa, đừng làm những chuyện khiến mình hối hận cả đời”.

Lam Ngạo Thiên trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gấp tờ giấy lại, ánh mắt khôi phục lại vẻ lãnh đạm: “Trừ phi người đó đích thân tới đây, đích thân bảo tôi rút khỏi Trung Hải. Nếu không, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu”.

Diệp Vân Phong hít sâu: “Ngay cả ý của người đó ông cũng muốn phản kháng sao? Ông không sợ đắc tội với người đó à? Nếu người đó tức giận, ông chịu đựng nổi không?”

“Tôi từ xa đến đây, sao có thể trở về tay không chứ? Diệp Vân Phong, ông đừng chống cự nữa”, Lam Ngạo Thiên gấp tờ giấy lại: “Trước mặt ông chỉ có một con đường, hoặc là dẫn dắt giới võ thuật Trung Hải đánh bại tôi, hoặc là rời khỏi vị trí Trung Hải Vương”.

Diệp Vân Phong nói: “Nếu tôi không đồng ý ra tay thì sao?”

Lam Ngạo Thiên lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, tôi sẽ giết ông”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.