Ban đầu, vô số người có mặt ở đó đã chế nhạo Lăng Khôi, họ đều cho rằng Lăng Khôi đang tìm đến cái chết.
Nụ cười của mọi người dần tắt, cuối cùng chuyển sang bàng hoàng, không thể tin nổi.
Tần Phong đột nhiên gầm lên: “Không thể nào, sao hắn có thể trở thành tông sư võ thuật được chứ? Không, điều này là không thể”.
Tần Phong chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lúc này Tần Hoa Lệ mới lên tiếng: “Anh cả đừng hoảng sợ, cho dù hắn trở thành tông sư, cùng lắm cũng chỉ là người mới, không thể nào là đối thủ của Lam Ngạo Thiên. Ngay cả tông sư Diệp cũng không thể làm được, Lăng Khôi lại càng không thể làm được”.
Tần Thiếu Long cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói đúng đấy. Tông sư Diệp đã bị Lam Ngạo Thiên đánh bại, Lăng Khôi trở thành tông sư thì đã làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi. Hơn nữa, hắn vốn dĩ có thể được tôn vinh một đời sau khi trở thành tông sư, nhà họ Tần chúng ta đương nhiên sẽ không dám động đến hắn. Nhưng hôm nay hắn lại một mực chạy ra ngoài tìm đến cái chết. Nếu hắn chết rồi, thì sẽ không còn gì đáng nói nữa cả”.
Tần Phong lập tức bình tĩnh trở lại: “Đúng vậy, nếu không chết, hắn thật sự có thể nghiền nát nhà họ Tần chúng ta. Nhưng hôm nay hắn lại một mực lựa chọn xông ra tìm cái chết như vậy, vừa hay có thể bớt đi một đối thủ cho nhà họ Tần chúng ta”.
Suy nghĩ của bọn họ quả thật không sai.
Lăng Khôi có sức mạnh của một tông sư, nhà họ Tần chắc chắn không dám làm gì Lăng Khôi. Hơn nữa nhà họ Tần có Diệp Vân Phong chống lưng, nên cũng không cần phải sợ Lăng Khôi.
Nhưng nhà họ Tần thật sự không muốn có một đối thủ đáng sợ như vậy.
Nếu hôm nay Lăng Khôi chết trong tay Lam Ngạo Thiên thì nhà họ Tần có thể vô âu vô lo rồi.
Nhà họ Tần một mực khăng khăng rằng Lăng Khôi sẽ chết trong tay Lam Ngạo Thiên.
Cung Lạc Hà lúc này cũng chịu sự đả kích rất lớn, cô ta đã không còn thấy không cam lòng nữa.
Thảo nào bố lại bắt mình nhận thua.
Hóa ra người ta đã đạt đến sức mạnh ở cấp bậc tông sư, cho dù có mười người như mình liên thủ lại, cũng không phải là đối thủ của Lăng Khôi.
Chuyện nhận thua, cô ta tâm phục khẩu phục.
Mặc dù là một đại tông sư như Diệp Vân Phong, lúc này cũng hết sức kinh hãi.
Mới hai mươi lăm tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư võ thuật, điều này có nghĩa là gì?
Trong lòng Diệp Vân Phong biết rõ, ngay cả khi tai họa mang tên Lam Ngạo Thiên không đến thì Lăng Khôi nhất định sẽ trở thành Trung Hải Vương tiếp theo của Trung Hải, sau này không còn ai có thể chống lại Lăng Khôi nữa.
Cậu thanh niên này kinh khủng đến như vậy ư?
“Ha ha ha!”
Tiếng cười của Lăng Khôi càng lúc càng vang vọng.
Bước thứ năm, sợi xích sắt to dày trên người Lăng Khôi ầm ầm vỡ vụn.
“Rắc rắc!”
Sợi xích sắt to dày ở cổ tay anh vỡ thành từng khúc nhỏ và vương vãi trên mặt đất.
Bước thứ sáu, Lăng Khôi di chuyển như mây trôi.
Sau hai mươi bước, Lăng Khôi cuối cùng cũng đứng cách Lam Ngạo Thiên chừng hai mươi mét.
Anh dừng lại rồi đứng chắp tay sau lưng: “Lam Ngạo Thiên, nghe nói cách đây hai mươi năm ông đã từng gây ra sóng gió ở Trung Hải, giết chết hai vị đại tông sư là Cung Phí Phàm và Huyền Nguyệt. Cuối cùng, mấy vị đại chưởng môn đã hợp lực với nhau mới giành được chiến thắng, khiến ông phải bỏ ra nước ngoài”.
Lam Ngạo Thiên cũng bắt đầu nhìn về phía Lăng Khôi: “Đúng vậy. Cậu rất thành thật, đã nói ra sự thật của năm đó”.
Lăng Khôi nói: “Trung Hải có vô số cao thủ đã chết và bị thương, phải hy sinh mất hai vị tông sư mới có thể đuổi ông ra khỏi vùng đất này. Hôm nay, một mình tôi có thể làm được điều đó”.
“Ranh con, cậu quá ngông cuồng rồi”, Lam Ngạo Thiên tức giận: “Diệp Vân Phong đã bị tôi đánh bại. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một tông sư võ thuật trẻ tuổi, một thằng nhãi năng lực chẳng đâu vào đâu mà cũng dám khua môi múa mép trước mặt tôi sao? Ai cho cậu lá gan to như vậy?”
Dứt lời, Lam Ngạo Thiên bất ngờ tung ra một cú đấm.
Nắm đấm mang theo sức mạnh xẹt qua giữa không trung, tạo thành một luồng gió, lao đến trong chớp mắt.
Lăng Khôi ngửa người ra sau, sử dụng chiêu thức Thoát Thương Vi Quyền, tung ra một cú đấm.
“Ầm!”
Hai quả đấm giao nhau, khí kình mạnh như gió xẹt qua bốn phương.
Trong chốc lát quảng trường bát quái đột nhiên bị nứt thành vô số rãnh sâu cực kỳ bắt mắt.
Hai người đều phải lùi lại ba bước.
“Ồ? Cậu cũng là một cao thủ tinh thông quyền pháp, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”, Lam Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc.
Một lần ra đòn, lại có thể ép cho cụ ta phải lùi về sau ba bước.
Người này tuyệt đối không phải là một tông sư võ thuật bình thường.
Lam Ngạo Thiên không thể không coi trọng chàng trai trẻ trước mặt một lần nữa: “Khá lắm, không ngờ một nơi như Trung Hải lại có thể sinh ra được một tông sư thứ hai. Nếu cậu cho rằng có thể chống lại tôi chỉ với sức mạnh như vậy, thì cậu đã lầm to rồi đấy”.
Nói xong, Lam Ngạo Thiên thực hiện một động tác khác, với khí kình và sức mạnh bên ngoài, cụ ta nhảy đến trước mặt Lăng Khôi rồi liên tục tung ra những cú đấm mạnh.
Mỗi một đòn đều chạm đến cơ thịt, mỗi một đòn đều dồn hết sức bình sinh.
Lăng Khôi không hề lùi bước, hai tay không ngừng di chuyển trên không như một cái bóng, dứt khoát chống trả.
Điên cuồng đối kháng.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, sức đấm của Lam Ngạo Thiên lần này mạnh hơn so với lần cụ ta đấu với Diệp Vân Phong vừa nãy.
Chắc là Lăng Khôi sẽ không thể đỡ nổi nhỉ?
Tất cả những người đang có mặt đều nghĩ như vậy.
Nhưng kết quả lại một lần nữa làm bọn họ phải lóa mắt.
Chỉ thấy đòn tấn công của Lăng Khôi không hề yếu đi, anh cũng không để bản thân rơi vào thế bất lợi.
“Ầm ầm!”
Hai người không ngừng giao đấu trên quảng trường, động tác của họ nhanh đến mức mắt thường không thể nào bắt được chiếc bóng của cả hai.
Chỉ còn những cơn gió mạnh quét ra xung quanh.
Mười đòn, ba mươi đòn, năm mươi đòn, một trăm đòn, hai trăm đòn, ba trăm đòn.
Sau năm trăm đòn, đôi bên vẫn bất phân thắng bại.
Tất cả những người đang có mặt đều không dám coi thường cậu thanh niên này nữa.
Trước đây, Diệp Vân Phong cũng không thể đỡ nổi năm trăm đòn của Lam Ngạo Thiên.
Tuy nhiên, cậu thanh niên này đã làm được.
Lẽ nào cậu thanh niên này còn đáng sợ hơn so với Diệp Vân Phong sao?
Tần Phong sợ hãi, ông ta vội vàng nói với Diệp Vân Phong: “Sư phụ, thằng nhãi ranh này chắc sẽ không đánh bại được Lam Ngạo Thiên thật đấy chứ?”
Tần Hoa Lệ, Tần Thiếu Long, Tần Thụ Thanh và những người khác đều lo lắng nhìn về phía Diệp Vân Phong. Bọn họ đều yên lặng chờ đợi câu trả lời của Diệp Vân Phong.
Diệp Vân Phong lắc đầu nói: “Theo hiểu biết của tôi, sức mạnh của Lam Ngạo Thiên đã đạt tới cảnh giới Khí Trầm Áp. Lăng Khôi đấu với Lam Ngạo Thiên có thể hòa đến bây giờ là bởi vì Lam Ngạo Thiên vẫn chưa giải phóng Khí Trầm Áp. Một khi Khí Trầm Áp được giải phóng, Lăng Khôi chắc chắn sẽ không thể cản lại được”.
Lúc này Tần Phong mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi!”
Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, suy cho cùng là mày quá kiêu ngạo, một lúc nữa thôi mày sẽ phải chết dưới Khí Trầm Áp của Lam Ngạo Thiên.
Muốn chống lại nhà họ Tần tao ư? Mày không có cơ hội đâu.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Khôi và Lam Ngạo Thiên đã đấu với nhau đến tám trăm đòn, kéo dài suốt nửa giờ, hai người vẫn ngang tài ngang sức.
“Ầm!”
Sau một đòn tấn công bằng một cú đấm, cả hai người đều phải lùi ra xa tạo thành một khoảng cách.
Cả người Lam Ngạo Thiên nổi đầy gân xanh: “Khá lắm nhóc con, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Thật không ngờ quyền pháp của cậu đã đạt tới trình độ có thể sánh ngang với tôi. Nhưng thực lực của cậu cũng chỉ có vậy mà thôi. Thực lực như thế vẫn không đủ để lay chuyển tôi. Bởi vì, cảnh giới của tôi cao hơn cậu”.
Dứt lời, hai tay của Lam Ngạo Thiên ôm lấy không trung, khí kình trên người lại biến hóa một lần nữa.
“Khí Trầm Áp!”
Trong khí kình này dường như được truyền vào một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Cả người Lăng Khôi đột nhiên bị đè nằm bất động trên mặt đất.
“Thật mạnh mẽ, đây chính là Khí Trầm Áp đúng không?”
Lăng Khôi muốn di chuyển cơ thể, nhưng anh lại phát hiện ra rằng có một sức mạnh to lớn khủng khiếp đang đè ở trên người, khiến anh không thể cử động được cơ thể.
Quả thật rất lợi hại.
Anh thử dồn hết mọi sức lực để tiến về phía trước.
Nhưng vẫn không thể di chuyển được dù chỉ một chút.
Mạnh quá!
“Có phải cậu không thể động đậy không? Ha ha ha, nhóc con, cậu quá ngông cuồng rồi. Tông sư bất lực dưới Khí Trầm Áp, sao có thể dám xưng là tông sư? Bây giờ tôi giết cậu thật sự dễ như trở bàn tay. Cậu chết đi!”, Lam Ngạo Thiên chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Lăng Khôi.
Sau đó, cụ ta giơ tay phải lên và tung ra một cú đấm.
Nắm đấm xé gió lao thẳng vào ngực Lăng Khôi.
Nếu Lăng Khôi không chống cự mà để cú đấm này rơi xuống, thì dù anh có không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Lăng Khôi chìm vào im lặng.
Quyền pháp của Diệp Vân Phong cũng vô cùng xuất sắc, có thể giao đấu bất bại trước Lam Ngạo Thiên, nhưng cuối cùng, cụ ấy cũng phải chấp nhận bại trận dưới Khí Trầm Áp này.
Lăng Khôi đã nghĩ rất nhiều cách để chống lại, cuối cùng anh nhận ra cách nào trong số đó cũng đều không có tác dụng.
“Nhóc con, ngay cả Diệp Vân Phong cũng không thể thoát khỏi Khí Trầm Áp của tôi, cậu cũng không ngoại lệ. Đi chết đi! Ha ha ha”, Lam Ngạo Thiên vô cùng phấn khích khi thấy sức mạnh từ nắm đấm của mình sắp đánh trúng ngực Lăng Khôi.
Một khi bị đánh trúng, thì cuộc đời anh coi như xong.
“Ầm!”
Một cú đấm với sức mạnh khủng khiếp sắp giáng xuống ngực Lăng Khôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, luồng không khí cuồn cuộn, tạo thành một đám khói bụi mù mịt.
Cả quảng trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát sàn đấu.
Lăng Khôi chết rồi sao?
Chắc là chết rồi.
Ngay cả Diệp Vân Phong cũng không thể chống lại Khí Trầm Áp này, huống chi là Lăng Khôi.
Tần Phong thở phào nhẹ nhõm: “Lăng Khôi, cuối cùng mày cũng chết. Nếu mày không chết, thì mày thật sự rất mạnh. Nhà họ Tần tao có thể sẽ chết trong tay mày. Bây giờ mày chết rồi, thì không còn gì đáng lo nữa cả. Tao mới là người có thể cười đến phút cuối cùng”.
Tần Phong không ngừng cười lớn: “Ha ha ha, Lăng Khôi, bản thân mày cũng không ngờ mày lại chết ở trước mặt tao theo cách này nhỉ. Tao nhìn mày giả bộ tài giỏi, rồi nhìn mày tìm đến cái chết. Thật là sảng khoái quá đi”.
Lời nói vừa dứt, khói bụi trên sân cũng đã tản ra.
Đồng tử của Tần Phong co lại, Tần Thiếu Long cũng vô cùng kinh ngạc.