Chiến Thần Phục Thù

Chương 300



Lăng Khôi theo chân đạo sĩ Phổ Lâm, bước đi trên cầu đá.

Nhìn ra xa hai phía của hồ nước, trong lòng anh càng cảm thấy nơi này thật thần bí và quái dị.

Rất hiếm thấy hồ nước trên đỉnh núi.

Bởi vì nước ở trên núi cao đều thẩm thấu xuống những con suối ngầm.

Nước chảy xuống chỗ thấp hơn, có tính toán thế nào thì hồ nước cũng không thể xuất hiện ở vị trí đỉnh núi.

Nhưng hồ nước trước mặt này vẫn cứ luôn ở trên đỉnh núi. Xung quanh cũng không có đỉnh núi nào cao hơn.

Hồ nước sóng biếc dạt dào, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt nước tạo nên một khung cảnh óng ánh rực rỡ.

“Tông sư Lăng không cần cảm thấy kì lạ, hồ nước này đã tồn tại từ hai trăm năm trước”, dường như đạo sĩ Phổ Lâm nhìn thấu được hoài nghi của Lăng Khôi, ông ta giải thích: “Hồ nước này cũng không phải được hình thành một cách tự nhiên mà do cụ tổ xây dựng nên”.

Cụ tổ trong miệng Phổ Lâm chính là đạo sĩ Trung Nguyên.

Lăng Khôi càng thêm kinh ngạc: “Đạo sĩ Trung Nguyên có thể xây dựng nên một hồ nước trên đỉnh núi chỉ bằng sức lực của bản thân sao?”

Chuyện này hơi dọa người rồi nhỉ.

Mặc dù hồ nước hình tròn này không phải rất lớn, nhưng đường kính vẫn lên đến một kilomet.

Không phải là dùng máy bơm cỡ lớn bơm nước từ dưới núi lên đấy chứ?

Cũng không đúng?

Xung quanh ngay cả cột điện cũng không thấy.

Máy bơm đốt bằng dầu sao?

Đạo sĩ Phổ Lâm tiếp tục nói: “Phương pháp thần kì của cụ tổ không phải thứ người bình thường có thể lý giải. Nếu như cậu gặp được quán chủ Thủy Nguyệt, có lẽ bà ấy sẽ nói cho cậu biết đáp án”.

Lăng Khôi gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Chuyện không nên hỏi, trước nay Lăng Khôi chưa từng hỏi nhiều.

Nhưng khi được ông ta nhắc nhở như vậy, đột nhiên Lăng Khôi có cảm giác đạo quán Tích Sơn này dường như không hề đơn giản.

Anh leo lên hòn đảo giữa hồ.

Hòn đảo không lớn, ở giữa rừng rậm tươi tốt, cây thông và cây bách chiếm đa số.

Đi về phía trước mấy chục mét sẽ nhìn thấy một tòa nhà cổ kính.

Tòa nhà cổ kính năm tầng, cấu tạo không khác lắm so với Nhạc Dương Lầu nhưng diện tích lớn hơn một chút.

“Tông sư Lăng, mời đi theo tôi”, đạo sĩ Phổ Lâm dẫn Lăng Khôi bước vào cửa lớn của lầu một.

Cửa lớn được điêu khắc từ đồng cổ xưa, rất nặng và vững chắc. Đạo sĩ Phổ Lâm phải dùng một lực lớn mới đẩy được cửa ra.

Sau khi đi vào sẽ phát hiện đó là một phòng tiếp khách.

Phòng tiếp khách rất lớn, hai bên đều bày tám cái ghế bành làm từ gỗ lim, chia thành hai bên. Nó trải dài thẳng tắp từ lối vào đến phía cuối cùng của phòng khách.

Mà vị trí cuối cùng là một cái ghế bành được đặt đối diện với cửa lớn.

Sau khi vào cửa rồi quan sát, Lăng Khôi lập tức cảm thấy dường như có một vị đại sư võ thuật mang phong thái thần tiên đang ngồi vào chiếc ghế bành dành cho thủ lĩnh kia, dẫn đầu đoàn người đi bàn luận các chuyện lớn trong thiên hạ.

“Đây là nơi năm đó cụ tổ thảo luận việc thu nhận học trò. Cậu có nhìn thấy cầu thang phía sau phòng khách không?”, Phổ Lâm bỗng nhiên ngừng lại, chỉ về cầu thang ở trước mặt.

“Tôi thấy rồi”.

Lăng Khôi hiếu kì nhìn lại, chỉ thấy cầu thang màu đỏ làm từ gỗ cổ xưa, uốn lượn hướng về phía trước, nối thẳng lên lầu hai.

“Cậu đi dọc theo cầu thang, đi lên lầu hai là có thể gặp quán chủ Thủy Nguyệt”.

Vẻ mặt Phổ Lâm rất hoảng sợ, sau khi nói xong thì vội vã xoay người muốn rời đi.

Lăng Khôi tò mò nói: “Nếu như lên lầu hai không gặp được Thủy Nguyệt thì sao?”

“Vậy thì lên lầu ba, lầu bốn. Chỉ có lầu năm là cậu tuyệt đối không được đi lên, Tôi còn có việc phải đi trước, cậu đừng hỏi tôi”.

Phổ Lâm vội vã rời đi.

Ông ta còn trở tay đóng lại cánh cửa bằng đồng của lầu một.

Đại sảnh vốn dĩ đang sáng sủa lập tức trở nên tối tăm và u ám.

Chỉ có cửa sổ lộ ra một tia sáng yếu ớt.

Chẳng biết tại sao, Lăng Khôi lại đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

Theo lý thuyết, bây giờ đang là giữa trưa, mặt trời gay gắt lên cao, hẳn là phải rất nóng mới đúng, nhưng nơi đây lại u ám và lạnh lẽo.

Đạo sĩ Phổ Lâm đang sợ cái gì sao?

Nơi này không phải nhà của ông ta à?

Tại sao lại sợ hãi đến mức như thế chứ?

Lăng Khôi định thần lại, bước đi lên lầu hai.

Lầu hai hoàn toàn khác so với lầu một.

Nơi đây trống trải, không có bất kì vật dụng nào.

Anh liếc mắt nhìn xuyên qua.

Phía trước có một cái bục cao, trên bục cao có đặt một cái đệm cói. Mà dưới bục cao còn đặt hơn ba trăm cái đệm cói.

Lăng Khôi liếc mắt nhìn, dường như đã thấy một đại sư đang ngồi trên đệm cói ở bục cao, hơn ba trăm môn đồ ngồi phía dưới bục, nghiêm túc nghe đại sư giảng bài.

“Nơi này hẳn là nơi năm đó đạo sĩ Trung Nguyên thu nhận môn đồ ở khắp nơi và giảng bài cho họ”, bỗng nhiên Lăng Khôi cảm nhận được cảnh tượng năm đó đạo sĩ Trung Nguyên ngồi ở đây dạy học cho mọi người.

Khí phách hiên ngang, bàn luận sâu xa, không hổ là một đại tông sư.

Nhưng anh không nhìn thấy Thủy Nguyệt ở đây.

Lăng Khôi tiếp tục đi lên lầu ba.

Lầu ba là một phòng trà.

Nơi này có đầy đủ bộ đồ uống trà, thậm chí còn trồng rất nhiều cây hoa trà trong chậu, vừa mới bước vào đã có thể ngửi thấy hương vị trà nồng đậm.

Vẫn không có ai.

Lăng Khôi không thể không đi lên lầu bốn.

Lầu bốn là một thư phòng rất lớn.

Hàng trăm giá sách cỡ lớn được sắp xếp chỉnh tề và chất đầy sách. Đúng là một thư viện cá nhân. Hơn nữa phần lớn sách đều là sách cổ đã có tuổi tác tương đối.

Vì tò mò nên Lăng Khôi tiện tay lật ra, anh phát hiện trong đó rất nhiều chữ, đều là chữ phồn thể, cũng có một bộ phận chữ được đơn giản hóa.

Cái này đủ để chứng minh những chữ viết này đã xuất hiện từ những thập kỷ rất sớm.

“Có lẽ đây chính là kho sách của đạo sĩ Trung Nguyên”, Lăng Khôi tiếp tục lật sách.

Vốn dĩ anh cho rằng đạo sĩ giống như đạo sĩ Trung Nguyên chắc là sẽ cất giấu rất nhiều bộ sách về mặt tu thân dưỡng tính. Kết quả khi nhìn đến, Lăng Khôi mới phát hiện phần lớn sách ở nơi này đều là truyền thuyết dân gian, chuyện thần thánh ma quỷ kì lạ, còn có rất nhiều chuyện ngựa thần lướt gió tung mây. Thậm chí còn có một số tác phẩm có khẩu vị vô cùng nặng.

“Xem ra vị đạo sĩ Trung Nguyên này là người không bám vào một khuôn mẫu”.

Đương nhiên Lăng Khôi không có hứng thú quá lớn đối với mấy chuyện này.

Bởi vì phim truyền hình trong thời đại của Lăng Khôi nhiều không kể xiết. Có chuyện thần thánh yêu ma kì lạ nào mà chưa từng thấy chứ?

Nhưng vào hai trăm năm trước, những chuyện thần thánh yêu ma kì lạ này rất khan hiếm.

Không nhìn thấy người, Lăng Khôi đành phải tùy ý lật xem sách bên trong giá sách. Đúng một tiếng sau, Lăng Khôi thực sự quá nhàm chán, không khỏi ma xui quỷ khiến đi đến đầu bậc thang.

Nếu đi lên thì chính là lầu năm.

Trước đó Phổ Lâm đã dặn dò anh tuyệt đối không được đi lên lầu năm.

Càng nghĩ, Lăng Khôi quyết định đi lên xem một chút.

Kết quả, anh vừa mới bước lên bậc thang đầu tiên, sau lưng đã vang lên một giọng nói u ám kinh khủng: “Cậu định làm gì?”

Giọng nói này giống như vang lên ngay bên tai mình.

Lăng Khôi đột nhiên quay đầu, cả người giật thót.

Chỉ thấy một khuôn mặt tái nhợt như tuyết xuất hiện ở chỗ cách anh chưa đến một mét.

Ma nữ à?

“Cô bị bệnh sao?”

Suýt nữa Lăng Khôi đã bị dọa đến mức muốn ra tay, anh chợt lui về phía sau mấy bước, bày ra tư thế như chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.

Đó là một cô gái.

Toàn thân mặc đồ trắng, đi chân trần. Tóc dài rủ xuống, trên mặt thật sự không có một chút máu nào, trông không khác gì ma nữ Sadako.

“Dọa cậu sợ rồi sao? Tôi dọa người đến vậy à?”

Giọng nói của cô gái rất quái dị.

Nếu như trái tim của người nghe không đủ mạnh mẽ thì e rằng đã nghĩ là mình gặp ma.

Lăng Khôi nói: “Cô có thể đừng đột ngột xuất hiện được không? Không thể bình thường một chút được à?”

“Ồ, được thôi. Vậy tôi bình thường một chút”.

Cô gái hất mái tóc dài ở sau lưng ra phía trước, phủ lên khuôn mặt.

Còn đáng sợ hơn ma nữ Nima.

“Đồ thần kinh!”

Lăng Khôi trông có vẻ mất hứng, xoay người rời đi.

Dường như Lăng Khôi chưa từng có suy nghĩ người này chính là Thủy Nguyệt.

Dựa theo sự hiểu biết của Lăng Khôi, Thủy Nguyệt cũng ngang tuổi của Diệp Vân Phong, đã bảy tám mươi tuổi. Vậy thì Thủy Nguyệt chắc hẳn phải là một bà già mới đúng.

Nhưng cô gái trước mặt này, rõ ràng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi.

Sao có thể là Thủy Nguyệt được chứ?

“Cậu dừng lại”.

Cô gái lạnh lùng mở lời.

Lăng Khôi đành phải ngừng lại: “Có chuyện gì sao?”

Cô gái nói: “Cậu chính là cậu thiếu niên đã đánh bại Lam Ngạo Thiên à?”

“Cô tinh mắt lắm, tôi chính là cậu thiếu niên đó”, tâm trạng Lăng Khôi rất tốt.

Anh cũng đã hai mươi lăm rồi, thiếu niên gì nữa chứ?

Cô gái này lại miêu tả mình thành một cậu thiếu niên, giống như một bà dì được người ta gọi là chị gái.

“Biểu hiện của cậu rất tốt. Tốt hơn nhiều so với lão già cổ hủ Diệp Vân Phong kia”, cô gái nói: “Tôi xin giới thiệu về bản thân một chút”.

“Xin chào, tôi là Thủy Nguyệt”.

Cô gái duỗi bàn tay tinh tế căng bóng ra.

Bàn tay này có sự mềm mại của tuổi trẻ.

Lăng Khôi đưa tay ra nắm lấy, anh càng cảm thấy làn da của đối phương có sự đàn hồi rất tốt.

Đây là bà già Thủy Nguyệt bảy tám mươi tuổi thật sao?

“Có phải cậu nghĩ tôi chắc phải là một bà lão mới hợp lẽ thường?”, Thủy Nguyện nói chuyện rất thẳng thắn.

“Đúng vậy”, Lăng Khôi cũng không giấu giếm.

“Đúng thật là năm nay tôi đã sáu mươi tuổi, nhưng tôi có bài thuốc bí truyền để bảo dưỡng nhan sắc. Nếu như cậu không ngại thì có thể gọi tôi là chị”, Thủy Nguyệt hất tóc mái dài ra đằng sau.

“Tôi vẫn nên gọi bà là bà Thủy Nguyệt thì hơn”, Lăng Khôi nghiêm túc.

“Tùy cậu, ở cái tuổi này, tôi đã sớm nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế”, Thủy Nguyệt cũng không tức giận, bà ta tiếp tục nói: “Cậu muốn làm Trung Hải Vương à?”

“Muốn”.

Đây không phải lời thừa thãi sao.

Anh cố tình ở lại trong lồng giam chờ đợi nửa tháng chính là vì ngày này.

Thủy Nguyệt nói: “Muốn ngồi lên vị trí đứng đầu của Trung Hải không đơn giản như vậy. Cậu hưởng thụ uy quyền của việc xưng bá nhưng cũng phải gánh chịu sức nặng của việc mà người trong thiên hạ không thể tiếp nhận”.

“Muốn đội vương miện, tất nhiên phải chịu sức nặng của nó. Tôi hiểu”, Lăng Khôi rất nghiêm túc đáp.

Thủy Nguyệt nói: “Trước lúc đó, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.