Chiến Thần Phục Thù

Chương 304



Nhà họ Tần bị tiêu diệt.

Vì hai câu nói tùy ý của Lăng Khôi.

Nhà họ Tần coi như xong.

Đây chính là Vương.

Chỉ cần lên tiếng, ắt sẽ có người bán mạng cho anh, làm việc hết lòng vì anh.

Diệp Vân Phong dám đứng ra bảo vệ nhà họ Tần ư?

Không dám.

Lăng Khôi quá đáng sợ.

Vốn dĩ mọi người còn cho rằng mặc dù Lăng Khôi có thực lực, nhưng quá trẻ. Muốn ra lệnh cho cả Trung Hải sao? Anh quá non. Kết quả anh vừa đăng vị chưa đầy một phút đã diệt sạch nhà họ Tần.

Nhà họ Tần là gia tộc số một của giới võ thuật đấy.

Hành động kinh thiên động địa như vậy khiến mọi người đều không dám tin.

Lăng Khôi quay đầu nhìn Diệp Vân Phong nói: “Diệp Vân Phong, tôi tiêu diệt nhà họ Tần, ông có lời nào muốn nói không?”

Diệp Vân Phong cắn răng đáp: “Không có”.

Lăng Khôi lại nói: “Tôi làm như vậy, ông thấy có đúng không?”

“Đúng”, mặc dù Diệp Vân Phong nói như vậy nhưng trong lòng lại đang chửi bới mười tám đời tổ tông của Lăng Khôi. Ông nội cậu, cậu tiêu diệt nhà họ Tần thì tiêu diệt đi, còn hỏi tôi làm đúng hay sai làm gì chứ?

Có ai ức hiếp người như cậu không?

Lăng Khôi nói tiếp: “Nhưng lúc đầu tôi bị giam vào lồng giam, ông cũng ủng hộ việc giết tôi để bảo vệ giới võ thuật Trung Hải mà nhỉ”.

Mọi người thầm gào thét.

Lăng Khôi cậu muốn làm gì đấy?

Chẳng lẽ trong ngày đầu tiên nhậm chức đã muốn ra tay với Diệp Vân Phong rồi sao?

Đừng quên rằng Diệp Vân Phong đã lãnh đạo Trung Hải suốt hai mươi năm nay, có công lao to lớn.

Diệp Tử Văn đứng ra nói: “Tông sư Lăng, bố tôi lãnh đạo Trung Hải hai mươi năm nay, có công rất lớn bảo đảm cho Trung Hải hưng thịnh. Lúc trước cho dù bố tôi có những lời lẽ không đúng đắn, nhưng cũng là vì nghĩ cho đại cục của Trung Hải, không phải có ý đối địch với cậu. Tông sư Lăng, cậu không nên so đo tính toán như thế”.

Nói hay lắm.

Cũng rất khoa trương, ngay cả từ “không nên” cũng dám nói ra.

Lăng Khôi đáp lời: “Tôi không hỏi anh. Ở đây không có chỗ cho anh lên tiếng”.

Diệp Tử Văn nghiến răng nghiến lợi: “Tông sư Lăng, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Phủ Vân Phong chúng tôi không dễ đối phó như nhà họ Tần đâu. Nếu cậu cả gan hỏi tội bố tôi, phủ Vân Phong tôi sẵn sàng cá chết lưới rách với cậu”.

Dứt lời, mọi người hít sâu một hơi.

Xem ra bá chủ mới nhậm chức không đủ kinh nghiệm, không phải ai cũng bị khuất phục.

Lăng Khôi không để ý, ngược lại cười phá lên: “Ồ? Có vẻ như anh không phục tôi?”

“Bốp”.

Cung Tường bước lên, thẳng tay tát Diệp Tử Văn một bạt tai: “Nói năng với tông sư Lăng phải có thái độ chừng mực!”

Cú tát công khai.

Diệp Tử Văn vốn không ưa gì Lăng Khôi, kết quả bị ăn một cú tát, khiến hắn nổi trận lôi đình: “Lăng Khôi, phủ Vân Phong tôi tiếp quản bảy nghìn quân hộ vệ Trung Hải, còn là quân thiết giáp vũ trang. Nếu cậu dám tiếp tục đối đầu với phủ Vân Phong thì tôi sẽ dẫn đầu bảy nghìn quân hộ vệ san bằng tất cả mọi nơi của cậu!”

Không gian tĩnh lặng.

Mỗi người đều cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, như thể sắp xảy ra chuyện lớn.

“Sao anh biết phủ Vân Phong của anh không dễ đối phó như nhà họ Tần?”, Lăng Khôi chậm rãi đứng lên: “Cuối cùng đã nói ra lời trong lòng. Nếu anh dám điều động quân hộ vệ Trung Hải để đối phó với tôi thì tôi sẽ khiến nhà họ Diệp anh chết sạch!”

Quân hộ vệ Trung Hải đích thực là quân thiết giáp với vũ trang đầy đủ, cực kì đáng sợ.

Cho dù có là đại tông sư, khi bị đội quân thiết giáp tấn công cũng sẽ bị giết chết.

Nhưng Lăng Khôi sợ sao?

Đương nhiên là không.

Vì anh có Huyết Vũ.

“Tôi dám ngồi lên đây, tất sẽ có năng lực thống trị tất cả! Không tin anh cứ thử, xem bây giờ anh còn có thể điều động quân hộ vệ Trung Hải của anh được hay không”, Lăng Khôi nở nụ cười quỷ dị, khiến người khác sởn gai ốc.

“Cậu cho rằng tôi sợ cậu à? Cậu dám uy hiếp bố tôi, tôi sẽ điều động quân hộ vệ Trung Hải để giết cậu”, Diệp Tử Văn cầm điện thoại gọi đi.

Sau đó, cả người hắn chấn động, như rơi vào hầm băng.

“Tử Văn, sao vậy?”, lúc này Diệp Tử Hùng cảm thấy kì lạ, vội vàng hỏi.

Diệp Tử Văn lẩm bẩm: “Anh cả, em vừa nhận được tin, quân hộ vệ Trung Hải bị khống chế rồi. Bảy ngàn quân thiết giáp bị khống chế cả rồi!”

“Không thể nào!”

Diệp Tử Hùng hét lớn: “Anh lãnh đạo quân hộ vệ Trung Hải mười mấy năm nay, ở Trung Hải ngoài nhà họ Diệp chúng ta ra không ai có thể khống chế được quân hộ vệ Trung Hải”.

Diệp Tử Hùng không dám tin, gọi một cuộc thoại.

Sau đó, cả người chấn động.

Điện thoại bị rơi xuống đất.

“Bị khống chế thật rồi”, Diệp Tử Hùng đột nhiên quay người nhìn Lăng Khôi, như nhìn thấy ma quỷ nói: “Cậu, sao cậu làm được?”

Lăng Khôi nói: “Kiến thì sao biết uy lực của rồng!”

Hai anh em nhà họ Diệp gục xuống đất, toàn thân lạnh buốt.

Diệp Vân Phong hít sâu một hơi, trong lòng điên cuồng gào thét.

Sao có thể như vậy chứ?

Quân hộ vệ Trung Hải là thành trì cuối cùng của nhà họ Diệp. Giá trị của đội quân thiết giáp này còn lớn hơn cả giá trị của nhà họ Diệp.

Bây giờ, đột nhiên bị Lăng Khôi khống chế trong im lặng?

Người thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Sao có thể có thủ đoạn tày trời như vậy chứ?

“Tôi bảo mấy người ăn nói đàng hoàng thì các người không nghe. Trong mắt tôi, nhà họ Diệp và nhà họ Tần chẳng khác gì nhau, đều là kiến hôi! Tôi muốn tiêu diệt nhà họ Diệp chẳng qua như giẫm chết một con kiến, không có gì khác biệt”, câu nói của Lăng Khôi như thần chú của ma quỷ khiến tất cả những người ở đây chấn động.

“Tông sư Lăng, chuyện trước kia là Diệp Vân Phong tôi sai. Là tôi có mắt như mù, tôi xin lỗi cậu”, Diệp Vân Phong cúi người chín mươi độ: “Tông sư Lăng muốn tôi làm gì tôi đều bằng lòng. Xin cậu cứ nói”.

Thái độ cung kính.

Cụ ta biết sức mạnh của người thanh niên trước mắt này, vượt xa so với tưởng tượng của mình.

Mọi sự chống đối hôm nay đều như châu chấu đá xe. Nếu thật sự trêu chọc vào người thanh niên này, chỉ e nhà họ Diệp sẽ bị tiêu diệt.

Cụ ta không dám không phục.

Lăng Khôi rời khỏi ghế đến trước mặt Diệp Vân Phong, nâng cụ ta dậy: “Ông Diệp nặng lời rồi. Cảm ơn Xích Dương Cửu Thiên của ông, cảm ơn ơn cứu mạng của ông lúc trước. Tôi sao có thể trách cứ ông chứ. Tôi chỉ hi vọng từ nay về sau ông Diệp có thể an phận thủ thường, chúng ta bắt tay làm hòa, chung sống hữu nghị. Tương lai Trung Hải có nhiều chuyện vẫn cần ông Diệp chỉ điểm”.

Vừa nãy thì uy hiếp, bây giờ lại ban ơn.

Hợp tình hợp lý, vừa đấm vừa xoa.

Lăng Khôi như vậy mới khiến người kính sợ như thần, khó dò tâm tư.

Ngay cả Diệp Vân Phong cũng toát mồ hôi lạnh trên trán, cực kì sợ Lăng Khôi.

“Tông sư Lăng quá lời rồi! Cảm ơn đã thứ tội!”, Diệp Vân Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Người trẻ tuổi này quả không đơn giản.

Với mánh khóe và sự tin phục của mọi người hiện giờ của anh thì quá đủ để thống trị Trung Hải.

“Chỉ cần ông Diệp an phận, tôi sẽ coi ông là ân nhân cứu mạng như cũ. Đối đãi với nhà họ Diệp cũng như bạn bè”, Lăng Khôi nói lời sâu xa.

“Tông sư Lăng yên tâm, Diệp Vân Phong tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện làm tổn hại đến cậu”, sống lưng Diệp Vân Phong ớn lạnh. Vốn dĩ cụ ta muốn âm thầm nhắm vào Lăng Khôi một trận, thậm chí cụ ta đã liên lạc với người ở Càn Châu, Giang Bắc xong xuôi. Nhưng tình hình hiện giờ Diệp Vân Phong cảm thấy cần phải lên kế hoạch kỹ càng lần nữa.

Bản thân cụ ta đánh giá quá thấp năng lực của Lăng Khôi.

“Ông Diệp nói vậy thì tôi yên tâm rồi!”

Lăng Khôi vỗ vai Diệp Vân Phong, sau đó lại ngồi lên ghế của mình, ánh mắt quét đám người ở dưới: “Bây giờ mời ba thế lực kí vào bản cam kết”.

Cung Tường lấy ra bốn bản cam kết.

Mỗi bản cam kết đều được mạ vàng tuyệt đẹp.

Nội dung của bản cam kết là ba thế lực công nhận Lăng Khôi làm bá chủ Trung Hải.

Thời gian này về sau, ba thế lực sẽ tuân theo mệnh lệnh của Lăng Khôi. Nếu có bất kì bên nào chống lại mệnh lệnh này, thì sẽ bị ba bên còn lại cùng nhau tấn công.

Đương nhiên, Lăng Khôi cũng có ràng buộc với bản cam kết này. Anh lãnh đạo giới võ thuật của Trung Hải, nắm giữ quyền sát sinh của Trung Hải, hưởng quyền lợi to lớn nhưng cũng nhận trách nhiệm lớn lao.

Bên trong Trung Hải có loạn, Lăng Khôi anh sẽ phải làm đầu tàu đi xử lý.

Khó khăn của Trung Hải, anh phải đi giải quyết.

Tai họa ngầm của Trung Hải, anh phải quét sạch.

Một khi Trung Hải bị kẻ địch xâm phạm, Lăng Khôi sẽ phải xử lý.

Nếu anh không làm tốt sẽ phạm phải tội lớn, ba thế lực có quyền trục xuất anh khỏi vị trí này.

Coi như hạn chế lẫn nhau.

Bản cam kết này là căn bản của trật tự Trung Hải.

Trước kia Diệp Vân Phong cũng phải kí vào bản cam kết như vậy.

Một khi bản cam kết được kí, thì địa vị của Lăng Khôi càng thêm chắc chắn.

Ba thế lực và Lăng Khôi đồng thời kí tên.

Bản cam kết có bốn bản, sau khi kí xong thì mỗi người giữ lấy một bản.

Xong việc, Lăng Khôi chính là minh chủ của giới võ thuật, bá chủ Trung Hải có bản lĩnh thực sự.

Lăng Khôi cất bản cam kết đi: “Sau này, Lăng Khôi tôi nhất định sẽ tận tâm hết sức vì Trung Hải, mong mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn!”

“Lần đầu tôi nhậm chức, tạm thời không có nơi làm việc của mình, nơi làm việc sau này của tôi sẽ đặt tại Tứ Phương Quán. Giới võ thuật Trung Hải có bất cứ vấn đề gì, các vị đều có thể tới Tứ Phương Quán tìm tôi”.

“Đại môn chủ Cung Tường có nhiều kinh nghiệm. Tôi lệnh cho ông làm trợ thủ của tôi, hỗ trợ tôi xử lý các vấn đề của giới võ thuật ở Trung Hải”.

“Trưa ngày hôm nay, các vị ở lại Tứ Phương Quán ăn cơm nhé”.

Lăng Khôi đưa ra một loạt mệnh lệnh.

Bá chủ Trung Hải mời mọi người ăn cơm, sao mọi người có thể từ chối được chứ?

Còn về phần Lăng Khôi, anh đương nhiên cũng hy vọng làm quen nhiều hơn với người của ba thế lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.