Hôm nay lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tần đến dự họp ở Tứ Phương Quán, chỉ còn lại Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc ở nhà.
Tần Ngọc là em trai của Tần Phong và Tần Hoa Lệ, được coi là một trong ba nhân vật lớn của nhà họ Tần.
Trên dưới nhà họ Tần toàn bộ đều lui vào trong nhà.
Tầng lớp trung cấp trong gia tộc, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tần Thị và lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội liên minh đều đến nhà họ Tần.
Nhà họ Tần lui về, là dấu hiệu của sự phòng thủ.
Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc biết rất rõ lần này Lăng Khôi tổ chức đại hội đăng vị ở Tứ Phương Quán, nhà họ Tần buộc phải đi. Nếu Diệp Vân Phong không thể chống lại Lăng Khôi thì Lăng Khôi nhất định sẽ ra tay với nhà họ Tần.
Nhà họ Tần đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đó là Tần Thụ Thanh dẫn đầu một đội bảo vệ, tổng cộng bảy trăm người được trang bị vũ khí đầy đủ.
Ngoài ra, tất cả những nhân vật quan trọng của nhà họ Tần ở bên ngoài trở về, đều ở lại nơi này.
Đề phòng sự cố bất ngờ.
Hơn nữa, nhà họ Tần sẽ dùng danh nghĩa sinh nhật Tần Ngọc để mời những người này về.
Dù sao thì đây cũng là động tĩnh lớn, nhà họ Tần đương nhiên không thể công khai sự thật ra ngoài, để tránh khiến nội bộ nhà họ Tần hoang mang.
Nhà họ Tần tràn ngập ánh đèn, không khí vui tươi.
Tần Ngọc mặc áo choàng dài, ngồi ở ghế chính, đỏ mặt hưởng thụ lời chúc mừng của mọi người.
Bà cụ Tô dẫn theo Hàn Đông, Tô Thần và Tô Toàn, bốn người cùng tới chúc mừng.
Bây giờ nhà họ Tô đã gia nhập vào Hiệp hội liên minh, bà cụ Tô rất đắc ý, cảm thấy mình đã đạt được đỉnh cao của nhà họ Tô.
“Sếp Tần, đây là quà tôi đã chuẩn bị cho ông, mong ông nhận lấy!”
Bà cụ Tô lấy ra một chiếc hộp gấm.
Mở ra bên trong là một pho tượng Phật Di Lặc được tạc từ ngọc Dương Chi.
Trị giá hàng chục triệu tệ!
Tần Ngọc thấy vậy vô cùng hài lòng: “Bà cụ Tô có lòng rồi. Anh trai tôi đúng là không nhìn lầm người, để bà gia nhập Hiệp hội liên minh là quyết định đúng đắn”.
Bà cụ Tô nhận được lời khen của Tần Ngọc thì rất vui mừng: “Có thể tận lực vì sếp Tần, đó là vinh dự của Liễu Oanh tôi”.
Tần Ngọc đĩnh đạc nói: “Công đoàn Trung Hải do Mã Đằng quản lý luôn ngăn cản bà cụ Tô gia nhập vào công đoàn Trung Hải, điều này thật vô lý. Loại công đoàn rác rưởi này đáng lẽ phải giải tán ngay lập tức. Chỉ có Hiệp hội liên minh của tôi mới thật sự là phục vụ vì giới doanh nghiệp Trung Hải”.
Bà cụ Tô vội vàng nói: “Sếp Tần có tầm nhìn xa trông rộng. Thực ra lúc đầu tôi gia nhập Công đoàn Trung Hải thất bại, ngoại trừ sự quấy nhiễu của Mã Đằng thì nguyên nhân chính là do cậu Lăng cản trở”.
Tần Ngọc cười lớn: “Cho nên Công đoàn Trung Hải phải giải tán rồi”.
Bà cụ Tô hỏi: “Nghe nói cậu Lăng bị giới võ thuật Trung Hải giết rồi phải không?”
Trình độ của giới võ thuật Trung Hải quá cao, cho nên bà cụ Tô tiếp xúc rất ít với giới này.
Tần Ngọc gượng gạo giả bộ nói: “Chắc là vậy”.
Bà cụ Tô vui mừng: “Vậy thì tốt. Cậu Lăng kia lẽ ra nên chết từ lâu rồi. Lúc đầu Cậu Lăng còn muốn thu phục nhà họ Tô chúng tôi, nhưng tôi không thích cậu ta nên đã chọn hợp tác với nhà họ Tần các ông. Bởi vì tôi biết, cậu Lăng không phải là đối thủ của nhà họ Tần. Bây giờ xem ra lựa chọn tôi vô cùng sáng suốt”.
Tần Ngọc cười nói: “Đó là điều đương nhiên. Trung Hải bây giờ là thiên hạ của nhà họ Tần. Chúng tôi trực thuộc phủ Vân Phong, cho nên không ai có thể lay chuyển nhà họ Tần chúng tôi. Nếu sau này nhà họ Tô bà có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi”.
Tần Ngọc cảm thấy tình hình hiện giờ không ổn lắm, thái độ hạ thấp, thu phục lòng người.
Bà cụ Tô đang chuẩn bị uống thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, một đám người đàn ông mặc đồ đỏ xông vào cửa.
Số lượng lên tới hơn hai trăm người.
“Các người là ai?”
Tần Ngọc đột nhiên đứng dậy, thái độ vô cùng không vui.
“Tần Ngọc, đã lâu không gặp”.
Tiêu Vô Ngôn dẫn đầu đám người, từ từ bước vào.
Lý Đồng Sơn đi theo phía sau Tiêu Vô Ngôn.
“Môn chủ Tiêu, sao ông lại đến đây?”
Tần Ngọc bật dậy, chắp tay chào, hít sâu một hơi.
Đương nhiên ông ta biết danh tiếng của Tiêu Vô Ngôn.
Đó là môn chủ của Bách Gia Quyền!
Một trong ba thế lực!
Là nhân vật cực lớn.
Nhân vật như vậy, thường ngày Tần Ngọc muốn gặp đã vô cùng khó, một câu nói của người ta cũng có thể quyết định sự sống chết của Tần Ngọc. Vậy mà hôm nay lại đến dự tiệc sinh nhật của ông ta sao?
Trong lòng Tần Ngọc vô cùng hoảng sợ.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Nhà họ Tần các ông cũng giỏi quá nhỉ, còn có tâm trạng ở đây tổ chức sinh nhật”.
Tần Ngọc thận trọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, không ngờ môn chủ Tiêu cũng đến chúc mừng sinh nhật tôi, đúng là vinh hạnh cho tôi quá. Mời môn chủ Tiêu vào ngồi”.
Tiêu Vô Ngôn không vào chỗ ngồi, mà ngược lại còn chế nhạo: “Tần Ngọc, ông bị thần kinh à?”
Ông ta lại cho rằng Tiêu Vô Ngôn đến chúc mừng sinh nhật ư?
Ông ta xứng sao?
Ông ta có mặt mũi lớn vậy à?
“Môn chủ Tiêu, sao ông lại nói vậy?”
Bách Gia Quyền dưới trướng phủ Vân Phong, mà nhà họ Tần cũng vậy. Nói ra cũng là bạn bè cùng đội.
Mặc dù Tần Ngọc hơi hoang mang, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tiêu Vô Ngôn vẫy tay: “Khiêng lên đây”.
Ba thi thể được khiêng lên.
Ném xuống mặt đất,
Thi thể đã bị chặt đứt chân tay.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy ba thi thể này chính là Tần Hoa Lệ, Tần Phong và Tần Thiếu Long.
Im ắng.
Mọi người chết lặng!
Tần Ngọc gào thét trong lòng, không cần nghĩ cũng biết, trong đại hội võ thuật Trung Hải hôm nay, Lăng Khôi đã thắng lớn!
Hơn nữa, còn ra tay với người nhà họ Tần.
Tiêu Vô Ngôn lạnh lùng nói: “Tần Ngọc, nhà họ Tần các ông chán sống rồi phải không? Lại dám ra tay với tông sư Lăng? Bây giờ tông sư Lăng đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Sau khi tông sư Lăng đăng vị, đã ban mệnh lệnh đầu tiên là tiêu diệt nhà họ Tần!”
Tần Ngọc ớn lạnh sống lưng, cơ thể không tự chủ được ngã xuống ghế.
Lúc này, Tần Thụ Thanh tiến lên một bước: “Môn chủ Tiêu, nhà họ Tần chúng tôi là người của phủ Vân Phong. Cho dù cậu Lăng trở thành Trung Hải Vương thì cũng không thể tiêu diệt nhà họ Tần được. Lẽ nào ông coi thường phủ Vân Phong sao? Quân hộ vệ Trung Hải cũng nằm trong tay phủ Vân Phong”.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Quân hộ vệ Trung Hải đã bị cậu Lăng khống chế rồi. Nhà họ Diệp không thể điều động bất kỳ binh lính nào nữa”.
Tần Thụ Thanh và Tần Ngọc sững sờ.
Quân hộ vệ Trung Hải là quân thiết giáp có đến bảy nghìn người.
Mạnh như vậy.
Sao có thể bị cậu Lăng khống chế được chứ?
Cho dù cậu Lăng đánh bại Lam Ngạo Thiên, nhưng cũng không thể sánh được với hỏa lực của quân hộ vệ Trung Hải, sao cậu ta có thể làm được?
Tiêu Vô Ngôn nói: “Cậu Lăng có lệnh, Tần Ngọc ông phải chết. Những người khác trong nhà họ Tần sẽ bị đày đến nơi lạnh giá nhất ở biên giới. Hôm nay, nhà họ Tần sẽ phải tan rã, từ nay về sau sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa”.
Nói xong, Tiêu Vô Ngôn lấy ra một con dao ngắn, đâm thẳng về phía Tần Ngọc.
“Không, không! Nhà họ Tần tôi không thể bị tiêu diệt được”.
Tần Ngọc còn chưa nói xong, đầu đã lìa khỏi cổ.
Máu phun thẳng lên.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ồ lên kinh hãi.
Ba nhân vật lớn nhà họ Tần đều đã chết.
Tiêu Vô Ngôn giết người công khai!
Bà cụ Tô sợ đến mức tái mặt.
Mới vừa nãy, bà ta còn cho rằng mình đã chọn đúng người, nghĩ rằng chỉ cần ôm đùi Tần Ngọc thì không cần lo nghĩ gì nữa.
Nhưng bây giờ Tần Ngọc lại bị giết công khai.
Cậu Lăng đã làm gì vậy?
Trở thành Trung Hải Vương?
Thay thế Diệp Vân Phong rồi?
Trời ơi!
Sao có thể như vậy được chứ?
Chẳng phải cậu Lăng bị giới võ thuật Trung Hải giết chết rồi sao? Sao có thể đột nhiên thay thế Diệp Vân Phong, trở thành Trung Hải Vương chứ?
Tiêu Vô Ngôn giết người xong, cầm con dao ngắn lên, nhắm về phía Tần Thụ Thanh: “Tần Thụ Thanh, cậu từng có cơ hội đi theo cậu Lăng, nhưng đáng tiếc là cậu lại chọn nhà họ Tần. Vậy thì cậu cũng phải chết. Đây chính là kết cục của việc cậu đã đắc tội với cậu Lăng!”
Một dao kết thúc.
Đầu lìa khỏi cổ.
Không có bất kỳ sự đau khổ nào.
Cho dù Tần Thụ Thanh trốn tránh thế nào thì cũng vô dụng.
Nhà họ Tần xong đời rồi.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Tất cả người của Tứ Phương Quán nghe lệnh, bắt hết người nhà họ Tần, bỏ tù rồi lưu đày”.
“Rõ!”
Hơn hai trăm cao thủ lần lượt đi vào bắt người.
Lòng người hoảng loạn.
Chẳng mấy chốc, toàn thể hiện trường chấn động.
Hơn một trăm người nhà họ Tần bị ấn quỳ xuống đất.
Tiêu Vô Ngôn nói tiếp: “Người của Tứ Phương Quán nghe lệnh, tiếp quản tất cả sản nghiệp nhà họ Tần, tịch thu toàn bộ tài sản nhà họ Tần, giao cho Mã Đằng. Từ hôm nay, sẽ không còn nhà họ Tần ở Trung Hải nữa!”
Tiêu Vô Ngôn làm việc rất nhanh gọn, một lúc đã xử lý xong nhà họ Tần!
Những người còn lại là lãnh đạo cấp cao của Hiệp hội liên minh, và một số giám đốc điều hành cốt lõi của tập đoàn Tần Thị.
Tiêu Vô Ngôn bước lên vị trí trên cao, ánh mắt liếc nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Nhà họ không còn tồn tại nữa. Từ nay về sau, Hiệp hội liên minh sẽ do Mã Đằng phụ trách, Mã Đằng sẽ là hội trưởng mới của Hiệp hội liên minh. Các người nghe cho rõ đây, hôm nay nhà họ Tần bị hủy diệt, chính là vì nhà họ Tần đắc tội với cậu Lăng. Nếu các người dám đắc tội với cậu Lăng thì các người sẽ có kết cục giống nhà họ Tần”.
“Bây giờ cậu Lăng đã thay thế Diệp Vân Phong, trở thành Trung Hải Vương mới. Quyết định sự sống chết của tất cả mọi người ở Trung Hải. Các người tự lo thân mình đi!”
Nói xong, Tiêu Vô Ngôn liền dẫn người đi.
Lui như thủy triều rút, hơn một trăm người của nhà họ Tần cũng bị cuốn đi.
Bà cụ Tô ngã xuống đất, cả người run rẩy: “Hàn Đông, Tô Thần, có chuyện gì vậy? Cậu Lăng chẳng phải đã bị nhà họ Tần giết rồi sao? Sao có thể lật mình trở thành Trung Hải Vương chứ? Cậu ta thật sự trở thành Trung Hải Vương rồi sao?”