Mấy hôm nay, thành phố Trung Hải vô cùng chấn động.
Trước khi thống nhất bốn gia tộc lớn thì nhà họ Tần gần như đã đẩy bốn nhà họ Đường, Tống, Mã, Trần đến trên bờ vực sụp đổ.
Thế nhưng chỉ trong một đêm nhà họ Tần đã biến mất không thấy tăm hơi.
Người nên giết đã giết, người phải lưu đày cũng đã bị lưu đày. Một gia tộc từng làm mưa làm gió, cứ như vậy mà biến mất.
Hiệp hội liên minh đổi chủ, đội bảo vệ của Tần Thụ Thanh cũng đổi chủ.
Hơn trăm người nhà họ Tần đều bị xăm chữ đi lưu đày.
Cái gọi là xăm chữ tức là trên mặt xăm một chữ "tù", sau đó bị lưu đày đến vùng đất lạnh giá bên ngoài Trung Hải.
Đi tới vùng đất lạnh giá đó làm gì?
Khai thác mỏ khoáng.
Khai thác những khoáng sản vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi khu mỏ.
Tập đoàn Tần Thị thay tên đổi họ, sát nhập vào Mã Thị.
Tin tức này vừa được truyền ra liền dấy lên làn sóng kinh động trong thành phố Trung Hải.
Người người khiếp sợ!
Các ông lớn trong giới kinh doanh thông thường còn chưa biết xảy ra chuyện gì, trong đó nhiều gia đình quyền thế, vốn là thành viên của Công đoàn Trung Hải, kết quả là sau khi Công đoàn Trung Hải đổ vỡ liền chuyển thẳng sang đầu quân cho Hiệp hội liên minh. Ban đầu tưởng rằng là như diều gặp gió, dựa vào đỉnh núi to hơn.
Lần này, bọn họ không thể không vứt đi mặt mũi, lũ lượt tụ tập ở ngoài cửa tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải, cầu xin được gặp Mã Đằng.
Hồ Diệu Huy, Lý Mặc, Tề Hành, còn có cả bà cụ Tô.
Thậm chí đến cả hai gia tộc lớn là nhà họ Tống và nhà họ Trần cũng đều yêu cầu được gặp Mã Đằng.
Cả thành phố Trung Hải đều biến đổi.
Thông thường trên đời có hai loại người.
Một loại là sống dựa vào người khác, một loại là tự trở thành chỗ dựa cho mình.
Trước đây chỗ dựa của thành phố Trung Hải là nhà họ Tần, hiện giờ là Mã Đằng.
Cửa lớn tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải bị kẹt cứng ba ngày ba đêm.
Giao thông xung quanh đều bị chặn đứng.
Ngày thứ tư, Mã Đằng cuối cùng cũng xuất hiện một cách công khai, tuyên bố thông tin - xóa bỏ Hiệp hội liên minh, khôi phục Công đoàn Trung Hải. Khôi phục lại tất cả các điều luật, quy định và chế độ trước đây của Công đoàn Trung Hải. Tất cả thành viên của Hiệp hội liên minh tạm thời gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, không cắt giảm thành viên. Ngoài ra, tất cả thành viên ban đầu của Công đoàn Trung Hải vẫn tiếp tục được công nhận.
Vì thế còn ban hành các quy chế và danh sách thành viên của Công đoàn Trung Hải.
Giải quyết việc này dứt khoát như vậy, các gia tộc lớn ở Trung Hải mới cảm thấy an tâm đôi chút.
Các gia tộc lớn yên vị, trật tự xã hội đã ổn định được phân nửa.
Không thể không nói, bản lĩnh của Mã Đằng vô cùng xuất sắc, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể bình ổn được cục diện.
Điều quan trọng nhất là Mã Đằng không hề trả thù tư.
Ví dụ như một vài gia tộc và tập đoàn lớn trước đây vứt bỏ Công đoàn Trung Hải đầu quân sang Hiệp hội liên minh, Mã Đằng đều không truy cứu, tất cả đều trở về như ban đầu, khôi phục lại đãi ngộ của bọn họ.
Thậm chí đến cả nhà họ Tống, Mã Đằng cũng để cho bọn họ tiếp tục quản lý Công hội quyền anh.
Nhà họ Trần khôi phục lại như trước.
Nhà họ Đường cũng quay lại trạng thái bình thường, còn giao đội bảo vệ do Tần Thụ Thanh quản lý trước đây cho Đường Lâm.
Nhà họ Đường có sự bảo vệ của quân hộ vệ, mạng lưới vận tải của cả thành phố Trung Hải mới có thể khôi phục lại như thường.
Sau khi nhà họ Tống có được sự cho phép của Mã Đằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này để gặp được Mã Đằng mà ngay cả bà cụ Tư cũng ra mặt.
Theo lý mà nói, một đại sư võ thuật, còn xuất thân từ Bách Gia Quyền như bà cụ Tư thì hoàn toàn không cần xem trọng Mã Đằng.
Hiện giờ Mã Đằng quả thật không thể coi thường.
Bây giờ Công Đoàn Trung Hải cũng không còn là Công đoàn Trung Hải trước kia nữa, mà là hiện thân của Hiệp hội liên minh.
Bà cụ Tư không thể không hạ mình mà ra mặt.
Tống Bác Văn theo bà cụ Tư đi ra đến cửa lớn tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải mới thở phào nhẹ nhõm: "Mã Đằng đúng là người tử tế. Tôi còn cho rằng ông ta sẽ làm khó chúng ta, không ngờ lại không phải vậy”.
Bà cụ Tư nói: "Tôi cảm thấy không phải ông ta tử tế mà là ông ta có tính toán riêng. Trong thời gian ngắn Mã Đằng đã ổn định được trật tự của cả thành phố Trung Hải, ban ơn cho trăm họ. Nhận được sự ủng hộ của mọi người, Công đoàn Trung Hải trong tương lai sẽ vững như thành đồng. Mã Đằng, không đơn giản đâu”.
"Bà nói vậy tôi cũng thấy có lý. Mã Đằng quả thật khác người thường! Ông ta chọn đúng người. Từ ban đầu khi Lăng Khôi vẫn còn là người bình thường, ông ta đã sống chết ôm chặt lấy chân của cậu ta. Sau này Lăng Khôi dù có gặp khó khăn đến mức nào thì ông ta vẫn không buông tay!", Tống Bác Văn tỏ vẻ khâm phục: "Bây giờ, Lăng Khôi đè bẹp Diệp Vân Phong, đánh bại Lam Ngạo Thiên, trở thành Trung Hải Vương mới. Mã Đằng cũng lật đổ nhà họ Tần, trở thành thế gia số một trong giới võ thuật. Quả thật khiến người ta thán phục”.
Bà cụ Tư không ngừng cảm thán: "Lăng Khôi là Trung Hải Vương mới, toàn bộ Trung Hải đều là của cậu ấy. Người thiếu niên đến làm loạn Công hội quyền anh của chúng ta năm đó đã một bước lên trời xanh, đạt tới trình độ mà nghĩ chúng ta cũng không dám nghĩ rồi. Khó trách ngày ấy tôi thay mặt Bách Gia Quyền tới chiêu mộ cậu ấy thì cậu ấy không thèm quan tâm. Hóa ra cậu ấy đã chuẩn bị đủ thực lực để bước lên vị trí thống trị. Lúc ấy tôi quả thật là quá ngây thơ nực cười”.
Tống Bác Văn nói: "Bà cụ Tư, nhà họ Tống chúng ta còn hy vọng không?"
Bà cụ Tư đáp: "Qua lại thân thiết với cậu Lăng, kéo dài hơi tàn vậy. Ngay cả Bách Gia Quyền và Tứ Phương Quán đều bị Lăng Khôi chèn ép đến mức không ngẩng đầu lên được. Đến nhà họ Tần không ai bì nổi cũng bị Lăng Khôi đuổi cùng giết tận. Nhà họ Tống chúng ta có thể sống sót cũng không tồi rồi”.
Mưa tháng bảy, trong lành mát mẻ.
Trong một thị trấn đổ nát.
Một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồng phục công sở, dẫn theo một đoàn người đi khảo sát trong thị trấn.
Thị trấn vô cùng hỗn loạn, vô số người mắc bệnh.
Không nơi chữa trị.
"Ký hợp đồng. Tập đoàn Nhân Hòa của chúng tôi sẽ triển khai xây dựng một bệnh viện hạng B đứng nhất, bảo đảm dịch vụ khám chữa bệnh cho ba thị trấn quanh đây”, cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cầm lấy bút, đưa tay một đường, hợp đồng đã được ký kết.
Người này là Tô Duệ Hân.
"Giai Giai, cậu đốc thúc việc này. Những người bệnh này đều đã bị HIV, là bị nhiễm hàng loạt quy mô lớn. Các bệnh viện xung quanh đều không dám tiếp nhận, cậu cho người tạm thời dựng lều bạt dã chiến, thành lập điểm điều trị tạm thời, tiếp nhận những bệnh nhân này”, Tô Duệ Hân tiếp tục quyết định: "Tất cả chi phí đều điều động từ phòng tài vụ”.
Xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay.
Có cán bộ kỳ cựu của thị trấn còn rưng rưng nước mắt nói lời cảm ơn.
Ngô Giai Giai nói: "Được, mình lập tức đi sắp xếp. Lần này trong thị trấn xảy ra sự lây nhiễm quy mô lớn như vậy, ngoại trừ sự sắp xếp của chúng ta, có thể để nhà họ Tô tham gia điều trị cùng là tốt nhất”.
Ngô Giai Giai nói không sai, thuốc y học thảo dược nhà họ Tô đã nghiên cứu và chế tạo ra, cùng với phác đồ điều trị đồng bộ tương quan, có hiệu quả thần kỳ với virus HIV, có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Cả thành phố Trung Hải, cũng chỉ có tập đoàn Tô Thị có khả năng này.
Tô Duệ Hân nói: "Được. Cậu liên lạc với nhà họ Tô, nói rằng tập đoàn Nhân Hòa của chúng ta bằng lòng bỏ ra số tiền lớn, mong đội y tế của bọn họ tới đây tham gia điều trị”.
Sắp xếp xong chuyện của thị trấn Tào Dương đã là xế chiều.
Tô Duệ Hân lê cơ thể mệt mỏi tới cổng vào thị trấn, chuẩn bị lên xe đi về.
Đột nhiên cô nhìn thấy có một chiếc xe Phantom màu đen đang đỗ lại bên đường ở phía không xa.
Theo lý mà nói, trong cái thị trấn đổ nát này, hẳn là không nên xuất hiện một chiếc xe xa xỉ như vậy.
Tô Duệ Hân bất giác dừng lại quan sát.
Ngô Giai Giai đi tới: "Duệ Hân, cậu nhìn gì vậy?"
Tô Duệ Hân nói: "Không có gì, chỉ thấy chiếc xe kia hơi quen mắt. Đi thôi”.
Cô lên xe, rời đi.
Trong chiếc xe Phantom, Lăng Khôi ngồi ở ghế sau, thông qua lớp kính bảo mật ngắm nhìn Tô Duệ Hân đang dần dần rời đi.
Giang Nhược Ly ngồi ở ghế lái xe nói: "Gần đây cô Tô bất kể ngày đêm chạy đôn chạy đáo khắp nơi, khống chế tình hình bệnh truyền nhiễm của ba thị trấn này. Có cần huy động lực lượng của Công đoàn Trung Hải tới giúp đỡ không ạ?"
"Không cần, đi thôi”.
Lăng Khôi dựa vào ghế, lẩm bẩm một mình: "Cô ấy như vậy, rất tốt”.
Giang Nhược Ly vừa khởi động xe vừa nói: "Khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn tìm anh. Cô ấy biết anh đã trở thành Trung Hải Vương rồi. Anh có muốn đi gặp cô ấy không?"
Vì chuyện của Lăng Khôi và Tô Duệ Hân mà Giang Nhược Ly đã vô cùng hết lòng.
Không chỉ có Giang Nhược Ly, mà Trần Lâm và Lục Hải Siêu cũng vì chuyện này mà cố gắng hết sức.
Bọn họ đều muốn tác hợp cho Lăng Khôi và Tô Duệ Hân.
Nhưng Lăng Khôi vẫn không thể hiện ra ngoài sự nhiệt tình với Tô Duệ Hân, càng không để lộ ra ý muốn quay lại, khiến cho mọi người cảm thất vọng.
"Không cần, hôm nay chỉ là tiện đường qua đây thôi”, Lăng Khôi nhắm mắt lại.
Giang Nhược Ly không phản bác, hôm nay quả thật là tiện đường đi qua đây.
Từ Tứ Phương Quán quay về trung tâm thành phố Trung Hải quả thật phải đi qua thị trấn Tào Dương.
Vô cùng trùng hợp, gặp được Tô Duệ Hân.
Vì vậy mới dừng lại nhìn cô một lát.
Chiếc xe dần dần tiến về phía trước.
Không lâu sau, chiếc xe tới một căn cứ quân sự dã chiến rộng lớn.
Đây là nơi đóng quân của quân hộ vệ Trung Hải.
Từ sau khi Huyết Vũ lên chỉ huy quân hộ vệ Trung Hải thì bảy nghìn quân hộ vệ Trung Hải vẫn luôn đóng quân ở đây, do Huyết Vũ kiểm soát.
Lăng Khôi lần đầu đăng vị, đương nhiên muốn tới xem xét.
Huyết Vũ dẫn theo mười mấy người đứng ở cửa lớn đón chờ.
Lăng Khôi xuống xe, đoàn người liền bước lên phía trước đón tiếp.
"Kính chào tông sư Lăng!"
"Không cần khách khí”, Lăng Khôi phất tay tỏ vẻ mọi người không cần làm theo lễ nghi.
Huyết Vũ giới thiệu: "Mười người này là lãnh đạo cấp cao của quân hộ vệ Trung Hải. Vị này là Trương Thượng Thanh - lữ đoàn phó lữ đoàn hộ vệ Trung Hải. Ban đầu là trợ thủ của Diệp Tử Hùng”.
Lăng Khôi đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy người mà Huyết Vũ giới thiệu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng, thân hình cường tráng, ánh mắt có một loại nghiêm nghị như núi.
"Xin chào tông sư Lăng”, Trương Thượng Thanh cung kính chào theo kiểu quân đội.
Lăng Khôi gật đầu, cũng coi như đã chào lại.
Huyết Vũ tiếp tục giới thiệu: "Đây là binh đoàn trưởng binh đoàn thứ nhất của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, Lý Tuấn”.
Lữ đoàn hộ vệ Trung Hải có tổng cộng bốn binh đoàn.
Trong đó binh đoàn thứ nhất là binh đoàn có năng lực tác chiến của từng người mạnh nhất. Mà trong đó binh đoàn trưởng Lý Tuấn là tướng lĩnh có năng lực chiến đấu vô cùng mạnh.
"Xin chào tông sư Lăng”, Lý Tuấn cung kính chào.
Bọn họ vốn đều là người đi theo Diệp Tử Hùng chuẩn bị đi xóa sổ Lăng Khôi, kết quả bị Lăng Khôi đánh ngược trở lại. Hiện giờ Lăng Khôi là bá chủ của Trung Hải, Lý Tuấn và Trương Thượng Thanh đều biết rõ, người đàn ông trước mắt này đáng sợ đến thế nào.