Bây giờ Lăng Khôi đã bắt đầu điều tra kỹ càng, khiến Diệp Vân Phong vô cùng căng thẳng lo sợ.
“Đang yên đang lành, bỗng dưng Lăng Khôi điều tra kỹ chuyện này làm gì?”, Diệp Vân Phong vô cùng khó hiểu: “Ba năm qua có ai nhắc gì tới chuyện này đâu”.
Bạch Kim Thu nói: “Ai bảo tên nhóc Lăng Khôi này ghét ác như thù làm gì! Có lẽ cậu ta đã phát hiện ra điều gì rồi nên mới muốn mượn chuyện này để hoàn toàn quét sạch nhà họ Diệp của ông cũng nên. Giống như cách cậu ta dẹp tan nhà họ Tần!”
Diệp Vân Phong rơi vào trầm tư.
Nếu như chuyện này bị Lăng Khôi đào ra thì thảm rồi đây.
Đó là một chuyện động trời!
Có điều Diệp Vân Phong đã nhanh chóng suy nghĩ kỹ hơn: “Đây là một chuyện kinh thiên động địa, sức lực của một mình Lăng Khôi quá nhỏ bé, căn bản không làm nên trò trống gì. Trương sư huynh là người đứng sau tất cả, tôi chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Chẳng lẽ Lăng Khôi còn có thể vạch mặt Trương sư huynh được sao?”
Bạch Kim Thu nói: “Ông nghĩ rằng sau khi Lăng Khôi đào chuyện này ra thì Trương sư huynh vẫn sẽ bảo vệ cho ông sao? Đừng ngây thơ như thế! Một khi chuyện này lộ ra, ông sẽ trở thành con dê thế tội cho Trương sư huynh, dù cuối cùng Lăng Khôi cũng không có kết cục tốt đẹp nhưng nhà họ Diệp cũng không còn khả năng tồn tại”.
Soạt!
Diệp Vân Phong hít vào một hơi khí lạnh.
Đúng là như vậy thật!
“Cho nên nhân dịp Lăng Khôi vẫn chưa điều tra ra chuyện này, mau chóng tiễn cậu ta lên Tây Thiên mới là lựa chọn tốt nhất! Cũng là niềm hy vọng sống sót duy nhất của nhà họ Diệp”, Bạch Kim Thu chậm rãi nói.
Diệp Vân Phong lại im lặng.
Sắc mặt trắng bệch.
Lăng Khôi ơi là Lăng Khôi, cậu nói xem cậu làm cái gì mà chẳng được? Sao cứ muốn bới móc chuyện này ra làm gì? Chuyện động trời như vậy, cậu có thể lật lại được sao? Đúng là tự hại người hại mình!
“Tôi chờ câu trả lời của ông, phải nhanh lên đấy!”, Bạch Kim Thu uống xong tách trà liền đứng dậy nói: “Một khi Lăng Khôi điều tra ra chuyện này thì đó chính là bản án động trời, sẽ dính líu tới vô số người. Bản thân cậu ta phải chết, mà nhà họ Diệp ông cũng phải chết!”
Nói xong câu này, Bạch Kim Thu rời đi.
Ông ta mới vừa ra khỏi cửa thì Diệp Tử Văn và Diệp Tử Hùng cũng lao nhanh từ ngoài vào.
“Bố, sao rồi ạ?”, Diệp Tử Văn sốt ruột hỏi.
Diệp Vân Phong hắng giọng nói: “Chuyện kế tiếp, các con đừng quản, cũng không quản được đâu”.
Diệp Vân Phong nói rất nghiêm túc.
Hai anh em Diệp Tử Hùng giật nảy mình.
Diệp Vân Phong lại nói tiếp: “Tử Hùng, Tử Văn, sắp tới hai con hãy chủ động đi tạo mối quan hệ với Lăng Khôi, chủ động lấy lòng cậu ta, thậm chí tỏ ra yếu thế hơn cũng được. Bày tỏ nhà họ Diệp chúng ta tình nguyện thần phục Lăng Khôi, dù có bỏ ra cái giá nào cũng đồng ý”.
“Tại sao chứ? Nhà họ Diệp chúng ta có được sự ủng hộ của nhà họ Bạch, hoàn toàn có thể đạp đổ Lăng Khôi, cần gì phải tỏ ra yếu thế?”, Diệp Tử Văn rất khó chịu.
“Đừng nói linh tinh nữa, con cứ làm theo là được”, Diệp Vân Phong mắng.
Diệp Tử Văn không dám phản bác, cung kính thưa: “Vâng ạ!”
Ngay lúc này, Diệp Tử Khanh đi vào: “Bố, Lăng Khôi đến thăm”.
Diệp Vân Phong hoảng hốt.
Tới nhanh vậy à?
Chẳng lẽ Bạch Kim Thu nói đúng, Lăng Khôi tới là để hỏi về vụ việc kia?
Ban nãy Diệp Vân Phong còn đang định đi điều tra hành tung của Lăng Khôi.
Một lúc sau, Diệp Vân Phong mới hoàn hồn lại: “Mời cậu ta vào, à không, để bố ra ngoài nghênh đón”.
Diệp Vân Phong vội vã ra khỏi phòng, thấy Lăng Khôi thì vội vàng chắp tay nói: “Tông sư Lăng, sao cậu lại tới đây?”
Lăng Khôi hững hờ đáp: “Rảnh rỗi nhàm chán quá nên đến hỏi ông ly trà để uống, không biết có được không?”
Diệp Vân Phong mỉm cười đáp: “Tông sư Lăng có thể tới chốn bần hàn này, là vẻ vang cho kẻ hèn đây, xin mời!”
Vào trong, dâng trà.
Lăng Khôi liếc nhìn ba người Diệp Tử Văn, Diệp Vân Phong lập tức bảo ba người họ lui ra ngoài.
Lăng Khôi nhấp một hớp trà, lúc này mới cất giọng hỏi: “Ông Diệp dạo này có khỏe không?”
“Nhờ có tông sư Lăng quan tâm, tôi rất khỏe”, dứt lời, ngay cả Diệp Vân Phong cũng cảm thấy quá giả dối. Thời gian này Lăng Khôi quan tâm cái con khỉ ấy!
Lăng Khôi nói: “Tôi có một vấn đề không hiểu lắm, muốn hỏi thăm ông Diệp!”
Diệp Vân Phong đáp lời: “Mời nói!”
Lăng Khôi nói: “Ba năm trước, có ba vị tông sư võ thuật từ tỉnh Tam Giang đến Trung Hải để điều tra quá khứ của Lăng Hiêu. Trước tiên, bọn họ đến tìm Thủy Nguyệt, sau đó là đến tìm ông. Tôi muốn biết, ban đầu các người đã nói những chuyện gì, sau đó lại làm những việc gì”.
Trong lòng Diệp Vân Phong vô cùng sợ hãi.
Quả nhiên!
Bạch Kim Thu nói đúng.
Một nguy cơ trước đó chưa từng có bỗng dưng ập xuống.
Thấy Diệp Vân Phong không trả lời, Lăng Khôi tiếp tục nói: “Tôi nhớ ông từng đề cập, năm đó xảy ra một chuyện lớn, ba vị tông sư võ thuật bỏ mình ở núi Tuyết Long, trong đó có một vị là sư huynh của ông. Ông cũng từng nói, muốn tôi đưa ông đến núi Tuyết Long tìm hiểu nguyên do, nhưng tôi muốn biết toàn bộ câu chuyện trước đã!”
Diệp Vân Phong nén giọng đáp: “Lúc ấy đúng là có ba vị tông sư võ thuật đến tìm tôi. Bạch Kim Thu của Giang Bắc Càn Châu, còn có ông trùm Càn Châu là Bạch Dương Định, một người khác là Trương sư huynh đến từ Tam Giang. Họ tìm tôi để hợp tác điều tra về quá khứ của Lăng Hiêu”.
Lăng Hiêu.
Tên của Lăng Khôi.
Trong quân đội, Lăng Khôi được gọi là Hiêu Vương.
Danh xưng Hiêu Vương này chấn động thiên hạ một thời, người biết cái tên này rất nhiều. Nhưng chẳng mấy ai biết tên thật của Hiêu Vương là Lăng Khôi.
Có điều, họ Lăng trên thế giới này rất nhiều nên mọi người cũng không ai nghĩ sâu xa gì. Quan trọng hơn là, ai cũng cho rằng, Hiêu Vương đã chết.
Lăng Khôi cố nén kích động trong lòng, hỏi dò: “Sau đó thì sao?”
Diệp Vân Phong đáp: “Tôi biết Lăng Hiêu là vua của các vị tướng tinh nhuệ ở Đại Quốc, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Nhưng người đến là tông sư của tỉnh Tam Giang, tôi cũng không tiện ngăn cản, nên cũng để bọn họ đi điều tra”.
Tin tức này vô cùng quan trọng đối với Lăng Khôi.
Ít nhất Diệp Vân Phong đã nói rõ ra tên của ba người kia.
Hơn nữa nghe có vẻ cũng thấy hợp tình hợp lý, Diệp Vân Phong cũng không làm gì sai.
Diệp Vân Phong tiếp tục kể: “Chuyện sau đó thì tôi cũng không biết nhưng tôi nghe nói bọn họ điều tra chuyện của Lăng Hiêu rất cặn kẽ, một mặt là điều tra chứng cứ bán nước của Hiêu Vương, mặt khác là điều tra những người bạn thân có qua lại với Hiêu Vương. Kết quả thế nào thì tôi không rõ, về sau cũng không còn liên lạc với ba vị tông sư kia nữa”.
Diệp Vân Phong phủi sạch quan hệ với chuyện ban đầu.
Lăng Khôi trầm mặc rất lâu.
Cơn giận cuồn cuộn trong lòng như thủy triều.
Tuy nhiên, ngoài mặt Lăng Khôi vẫn bình thản như nước lặn, không chút gợn sóng: “Chỉ vậy thôi à?”
Diệp Vân Phong chắc chắn nói: “Chỉ vậy thôi!”
Lăng Khôi hỏi tiếp: “Ông không giúp gì cho họ sao?”
Diệp Vân Phong đáp: “Chuyện này là chuyện trọng đại, bọn họ không cho phép tôi tham gia vào, cũng không tiết lộ với tôi. Những tin tức tôi vừa nói là sau này tôi mới nghe ngóng được. Bởi vì sau khi bọn họ điều tra xong, thì lại có thông tin Lăng Hiêu bán nước, phản bội quốc gia, bại trận tại núi Tuyết Long, vùi xác trong tuyết. Lúc này tôi mới biết, ban đầu bọn họ điều tra chuyện gì, tôi bèn phái người đi nghe ngóng ít chuyện”.
Không có bất cứ vấn đề gì.
Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có kẽ hở nào.
“Ông có dám thề với tôi không?”, Lăng Khôi vẫn chưa thấy yên tâm.
Diệp Vân Phong lập tức thề thốt: “Tôi, Diệp Vân Phong xin thề, nhưng lời tôi nói ra hôm nay, nếu có nửa câu dối trá thì sẽ bị thịt nát xương tan, thiên lôi đánh chết. Chín thế hệ nhà họ Diệp tôi đều bị diệt trừ, đoạn tử tuyệt tôn!”
Cũng coi như là thề độc!
Diệp Vân Phong thề thốt mạnh miệng như vậy khiến Lăng Khôi có thêm mấy phần tin tưởng với lời nói của ông ta.
Lăng Khôi nói: “Được, ông nhớ lời thề của ông đấy! Lăng Khôi tôi quản lý Trung Hải, nhất định không bao giờ cho phép xuất hiện bất cứ điều gì tôi không biết. Nếu ông che giấu hay nói dối, tôi sẽ khiến cho lời thề của ông thành sự thật”.
Lăng Khôi thở phào nhẹ nhõm, lấy trong lòng ra một chiếc máy tính xách tay, đưa cho Diệp Vân Phong: “Đây là diễn giải Xích Dương Cửu Thiên mà tôi nghiên cứu được”.
Diệp Vân Phong nhận lấy máy tính xách tay, mở ra xem thử, trong lòng thầm nhủ.
Thiên tài!
Lăng Khôi đã giải thích cặn kẽ mọi chi tiết trong đó, thậm chí những chỗ bị ông ta sửa đổi cũng được Lăng Khôi sửa lại.
Ngôn ngữ sử dụng từ sâu đến nông, thông dụng dễ hiểu.
Diệp Vân Phong đọc qua một lượt đã hiểu được sự huyền ảo trong đó.
Bản thân ông ta tìm hiểu mấy chục năm cũng không thể hiểu nổi cuốn sách cổ này, mà Lăng Khôi lại có thể đọc hiểu và nắm rõ toàn bộ nội dung kinh khủng ấy chỉ trong một thời gian ngắn!
“Vì để thăm dò tôi mà ban đầu ông đã đưa ra một bản Xích Dương Cửu Thiên đã qua chỉnh sửa, nếu tôi tu luyện theo đó chỉ sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng tôi cũng dựa vào Xích Dương Cửu Thiên mới tiến vào được cảnh giới tông sư, nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn ông”, Lăng Khôi bình tĩnh nói: “Ông có ơn cứu mạng với tôi, quyển diễn giải Xích Dương Cửu Thiên này xem như là sự báo đáp của tôi. Từ nay về sau, ân oán của chúng ta coi như đã thanh toán xong!”
“Cảm ơn tông sư Lăng!”
Diệp Vân Phong cảm tạ từ tận đáy lòng.
Diễn giải được cuốn sách này là mơ ước mấy chục năm qua của Diệp Vân Phong.
Phần quà này của Lăng Khôi đâu chỉ là báo đáp ân tình, mà còn nhiều hơn thế nữa.
Giây phút này, Diệp Vân Phong bỗng dưng cảm thấy ở Lăng Khôi có một sức hấp dẫn thật lớn, là một chủ nhân tốt.
Nếu không phải bởi chuyện lúc đầu, Diệp Vân Phong thật sự muốn làm bạn tốt với Lăng Khôi.
“Năm đó, tôi tìm thấy hai bộ sách cổ ở núi Tuyết Long, đáng tiếc tôi chỉ tìm hiểu được sơ sài về Hình Ý quyền, còn quyển Xích Dương Cửu Thiên huyền ảo này lại không thể nào hiểu nổi. Không ngờ tông sư Lăng là một thiên tài trẻ tuổi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đọc hiểu được. Kiếp này, lão già tôi còn có thể tu luyện kỳ thuật này thì chết cũng không tiếc!”, Diệp Vân Phong kích động.
Lăng Khôi nói: “Xích Dương Cửu Thiên có chín chiêu thức, ở đây chỉ có ba chiêu thức đầu coi như là nhập môn. Sáu chiêu thức phía sau mới là tinh túy, tiếc là không có duyên nhìn thấy được, quả thực là đáng tiếc!”
Diệp Vân Phong càng kích động hơn: “Nếu lên núi Tuyết Long lần nữa, biết đâu có thể tìm được sáu chiêu thức còn lại”.
“Được, đợi tôi xử lý xong mọi chuyện ở Trung Hải, tôi sẽ đi lên núi Tuyết Long với ông. Những chuyện tôi đã đồng ý với ông thì tôi nói được làm được”, Lăng Khôi lại uống một hớp trà: “Trà không tệ. Tạm biệt!”
“Cung tiễn tông sư Lăng!”
Diệp Vân Phong tiễn ra tận cửa.
Một lần nữa quay lại thư phòng, Diệp Vân Phong nhìn máy tính xách tay, thở dài nói: “Lăng Khôi à, nếu cậu không nhúng tay vào chuyện ba năm trước thì tôi thật sự muốn làm bạn với cậu!”
Sau đó, Diệp Vân Phong bấm số điện thoại của Bạch Kim Thu: “Bạch Kim Thu, tôi đồng ý với điều kiện của ông!”