Chiến Thần Phục Thù

Chương 310



Ngô Giai Giai vội vã quay về tòa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Nhân Hòa.

Trên người cô ta có mấy chỗ bị thương, trông vô cùng chật vật nhếch nhác.

"Giai Giai, cậu bị làm sao thế?”

Tô Duệ Hân thấy vậy liền giật mình kêu lên.

Ngô Giai Giai kể lại sự việc ở thị trấn Tào Dương một lần, cuối cùng nói: “Chuyện bên đó thật đáng sợ. Tình cảnh mất kiểm soát, toàn bộ vật liệu chữa trị mấy chục triệu bị hư hại, còn có hơn một trăm nhân viên y tế bị thương. Trong đó có mười mấy bác sĩ bị thương nặng và hôn mê. Bây giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện”.

"Những người này bị điên rồi sao? Chúng ta đã chữa bệnh miễn phí cho họ, tại sao họ lại làm như vậy? Tại sao chứ?”, Tô Duệ Hân cũng sững sờ.

Vốn dĩ dịch bệnh ở thị trấn Tào Dương đã rất nghiêm trọng, các bệnh viện xung quanh đều là trung tâm y tế cấp thị trấn, hoàn toàn không dám tiếp nhận người bệnh.

Lần này, tập đoàn Nhân Hòa đã tiêu tốn một món tiền khổng lồ để làm việc thiện, hoàn toàn là vì tấm lòng hảo tâm, miễn phí hết tất cả chi phí chữa trị cho họ, không lấy một đồng.

Một việc tốt như vậy, tại sao họ còn làm như thế?

“Có khả năng là liên quan đến những người bán thuốc lậu kia! Bọn họ cầm cuốc cầm xẻng lên muốn đánh chết mình, mình bị dọa sợ chết khiếp”, Ngô Giai Giai vẫn chưa hết hoảng sợ.

Tiếp đó, Ngô Giai Giai kể lại chuyện những người bán thuốc lậu.

"Đầu năm tới giờ, những người bán thuốc lậu đều ngang ngược như vậy sao? Thuốc bọn họ bán là thứ gì, có mẫu nào không?”, Tô Duệ Hân cũng là một bác sĩ có thâm niên. Cô biết rất rõ không có loại thuốc nào hữu hiệu đối với những căn bệnh giống như HIV.

Trước mắt, thứ có hiệu quả duy nhất chính là thuốc y học thảo dược do nhà họ Tô nghiên cứu ra.

“Mình đã bảo người mang một ít về đây, cậu xem đi”, Ngô Giai Giai bảo nhân viên bảo vệ đi theo lấy ra một ít hàng mẫu.

“Mang đi kiểm tra ngay lập tức”, Tô Duệ Hân bảo người mang đi kiểm tra.

Sau khi có kết quả, Tô Duệ Hân sững sờ ngơ ngác.

Hầu hết các thành phần trong đó giống y hệt thuốc y học thảo dược của nhà họ Tô.

Nhưng đã bị cắt giảm liều lượng. Như vậy sẽ có tác dụng trì hoãn bệnh tình nhưng không có cách nào chữa trị tận gốc.

Nói cách khác, nếu bệnh nhân uống thuốc này thì sẽ phải uống liên tục, một khi ngừng uống thuốc, bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng ngay lập tức.

Việc làm này không phải sẽ làm người uống phải khuynh gia bại sản sao?

“Những người bán thuốc lậu này quá xấu xa, rõ ràng là “bánh bao máu”. Chuyện này không thể để yên như vậy được”, Tô Duệ Hân rất tức giận: “Đi thăm dò xem đường dây của những người bán thuốc lậu này đến từ đâu”.

Tô Duệ Hân không giống Ngô Giai Giai, mặc dù Ngô Giai Giai là một quản lý tài năng nhưng dù sao thì cũng đã ở nước ngoài quá lâu, chưa từng trải qua gian khổ. Mỗi khi có chuyện nghiêm trọng xảy ra, Ngô Giai Giai đều rất hoảng sợ.

Nhưng Tô Duệ Hân đã trải qua thời gian trưởng thành dài như vậy, bây giờ đã có thể tự ứng phó với đủ mối nguy cơ khủng hoảng.

Tập đoàn Nhân Hòa là tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, muốn điều tra nguồn gốc của một loại dược phẩm là chuyện rất đơn giản.

Kết quả cuối cùng đã được đặt trên bàn làm việc của Tô Duệ Hân.

Nguồn gốc của loại thuốc này được sản xuất từ một công ty có tên là nhà máy sản xuất thuốc Chính Dương.

Sau khi điều tra, nhà máy sản xuất thuốc Chính Dương được thành lập vài tháng trước, cổ đông phía sau là nhà họ Trương.

Cũng chính gia tộc của Trương Uy.

Gia tộc của Trương Uy là nhà phân phối dược phẩm lớn nhất Trung Hải, nếu mở một xưởng chế thuốc cũng không có gì kì lạ.

Nhưng rõ ràng nhà họ Trương đã có được phương pháp bí mật của thuốc y học thảo dược, nếu không thì không thể sửa đổi thành phần điều chế thuốc y học thảo dược được.

Bình thường nếu như nhà họ Trương rao bán thuốc y học thảo dược, cho dù giá cả bản ra rất đắt nhưng ít ra có tác dụng đối với bệnh tình, có thể làm cho người ta khỏi hẳn. Bây giờ họ đã cải tạo thuốc y học thảo dược, làm nó biến thành độc dược khiến người dùng táng gia bại sản.

“Vậy mà lại là nhà họ Trương!”

Tô Duệ Hân im lặng, cô cảm thấy da đầu tê rần.

Ngô Giai Giai rất hoảng loạn: “Chuyện này rất lớn, bây giờ chúng ta phải xử lý thế nào đây?”

Tô Duệ Hân nói: “Giao những tư liệu điều tra được giao cho Tô Thần, hỏi Tô Thần có biết chuyện này hay không, xem sau khi biết họ sẽ làm gì. Tốt nhất là để họ đứng ra xử lý”.

Biện pháp này của Tô Duệ Hân không có vấn đề gì, cũng rất phù hợp.

Ngô Giai Giai tự tay mang phần tài liệu này đến cho Tô Thần.

Tô Thần nhìn qua một lượt rồi thẳng thừng trả lời: “Tôi không biết chuyện này. Tôi bận rộn nhiều việc, không có chuyện gì khác thì đừng tới tìm tôi”.

Ngô Giai Giai một lần nữa bày tỏ rằng cô ta đồng ý bỏ ra một số tiền lớn mua lại thuốc y học thảo dược và hệ thống chữa bệnh của nhà họ Tô, gấp rút hỗ trợ thị trấn Tào Dương.

Tuy nhiên Tô Thần đáp: “Quyền phân phối các loại thuốc y học thảo dược của nhà họ Tô không nằm trong tay nhà họ Tô. Tôi không làm chủ được, các cô tự nghĩ cách đi”.

Sau khi Tô Duệ Hân nghe được hai tin tức này, cũng cảm thấy không ổn lắm.

Cô lại lần nữa lén lái xe đến thị trấn Tào Dương, chỉ nhìn thấy nơi đây có vô số bệnh nhân và toàn tiếng than khóc. Vô số bệnh nhân đã táng gia bại sản vì mua thuốc của những kẻ bán thuốc lậu. Những bệnh nhân không mua nổi thuốc cũng chỉ có thể ở nhà chờ chết. Còn có một số bệnh nhân điên khùng khác rời khỏi thị trấn Tào Dương, điên khùng đi truyền nhiễm cho người khác.

Dịch bệnh của những vùng lân cận lập tức trở nên mất kiểm soát.

Với tư cách là một bác sĩ, tất cả những chuyện này khiến tâm trạng Tô Duệ Hân rất nặng nề.

Tô Duệ Hân sai người liên hệ với người bán thuốc lậu, tìm được anh Đầu Trọc. Tiến hành thương lượng trực tiếp với hắn, cô yêu cầu hắn tạm thời ngừng bán loại thuốc này, không được can thiệp vào hành động cứu viện của tập đoàn Nhân Hòa tại thị trấn Tào Dương.

Anh Đầu Trọc tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó, Tô Duệ Hân sắp xếp nhóm vật liệu chữa bệnh thứ hai bước vào thị trấn Tào Dương, miễn phí tiếp nhận số lượng lớn bệnh nhân.

Lần tiến hành hỗ trợ gấp rút này còn lớn hơn so với lần trước.

Rất nhiều người không hiểu tại sao Tô Duệ Hân lại muốn làm như thế.

Đáp án rất đơn giản.

Cô là người nhân hậu, luôn muốn làm những gì mình có thể làm.

Tuy nhiên, sau khi hoàn tất việc xây dựng điểm khám chữa bệnh lần này và tiếp nhận hơn một nghìn bệnh nhân.

Ngay lúc này, chuyện tương tự lại xảy ra.

Mấy nghìn người cầm cuốc và dụng cụ bằng sắt xông tới gây rối.

Khí thế hừng hực, càng hung ác hơn so với trước đó.

Hơn một trăm nhân viên y tế lại bị họ đánh bị thương nặng, giành nhau vật liệu, thiêu hủy gần như không còn gì.

Ngay cả Tô Duệ Hân đích thân đến chữa trị cho bệnh nhân cũng bị cuốc xẻng đánh trúng đầu, đầu bị thương nặng, chảy máu tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.

...

Anh Đầu Trọc lại tiếp tục rao bán thuốc.

Tay đếm tiền nhiều đến mức bong gân.

“Anh Đầu Trọc, lần này chúng ta gây ra chuyện lớn rồi, cô ta là tổng giám đốc tập đoàn Nhân Hòa, mà lại bị người ta đánh đến mức hôn mê bất tỉnh. Lỡ như bọn họ truy cứu thì phải xử lý thế nào?”, tên khỉ gầy cảm thấy hơi lo lắng.

Anh Đầu Trọc ngậm xì gà trong miệng: “Sợ cái gì chứ! Chúng ta có người chống lưng! Cho dù cô ta là tổng giám đốc của bệnh viện Nhân Hòa, nếu chết thì cũng phải chết thôi”.

Tên khỉ gầy vẫn rất lo lắng: “Có cần phải đi tìm Cửu gia báo cáo không?”

Anh Đầu Trọc nói: “Tao đã báo cho Cửu gia rồi”.

Tên khỉ gầy vội vàng hỏi: “Cửu gia nói thế nào ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.