Chiến Thần Phục Thù

Chương 314



Tô Kinh Hồng nói: “Chết não, với y học thông thường thì không giải quyết được. Nhưng ở Trung Hải có một người có thể khiến cô ấy tỉnh lại”.

Lăng Khôi nói: “Mời thần y Tô cứ nói. Chỉ cần vợ tôi có thể tỉnh lại, đời này tôi can tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho cô”.

Tô Kinh Hồng cẩn thận nhìn Lăng Khôi, cuối cùng hỏi: “Nghe thấy tên gọi người hành động trong bóng tối bao giờ chưa?”

“Nghe rồi, là Thủy Nguyệt”, Lăng Khôi không giấu giếm, sau đó trong lòng kinh ngạc.

Tô Kinh Hồng nói: “Người hành động trong bóng tối có một thủ đoạn đặc biệt – thuật ‘Song Thể Đồng Tâm’, còn gọi là thuật kiểm soát tâm trí. Nếu Thủy Nguyệt dùng thuật này để kích thích ý thức tinh thần của cô ấy, cô ấy có thể sẽ tỉnh lại. Nhưng vỏ não của cô ấy đã bị tổn thương không thể cứu vãn, cho dù có tỉnh lại, có bị mất hay thiếu ý thức không thì tôi không biết”.

“Cảm ơn cô, Tô Kinh Hồng”, Lăng Khôi dập đầu lần nữa.

“Đừng phí thời gian nữa, mau đi tìm Thủy Nguyệt đi, càng sớm càng tốt”, Tô Kinh Hồng khua tay nói.

Lần này cô ấy không tính toán với Lăng Khôi nữa.

Rất kì quái.

Phải biết rằng,Tô Kinh Hồng giống Thủy Nguyệt, đều không phải phụ nữ bình thường. Lần trước Lăng Khôi tới cầu thầy trị bệnh, Tô Kinh Hồng làm khó đủ bề.

Mà lần này cô ấy không nói nhiều lời đã giúp đỡ, khiến cho Lăng Khôi rất bất ngờ.

“Ơn này của cô không thể đền đáp bằng lời, tôi đời này khó quên. Tạm biệt”, Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân lên, lao thẳng ra ngoài.

Thấy bóng lưng rời đi, gương mặt của Tô Kinh Hồng không còn kiên trì nữa, lộ ra vẻ ưu sầu sâu sắc, trong đôi mắt không biết vì sao mà lại rơi lệ.

Tiểu Thanh lấy làm lạ hỏi: “Chị, sao chị lại khóc?”

Tô Kinh Hồng nói: “Có hạt cát bay vào trong mắt chị”.

“Ở đây toàn là đá là đá, lấy đâu ra cát chứ?”, Tiểu Thanh kì quái nói.

“Chị nói có là có, em phiền thế nhỉ, cút đi”, Tô Kinh Hồng quay người, giơ tay lên lau nước mắt.

...

Thị trấn Tào Dương thuộc quận Vọng Giang, nằm ở gần Trung Hải.

Quận Vọng Giang cực kì tồi tàn, kinh tế không phát triển, địa hình đồi núi chiếm ưu thế, không cách nào mở rộng được bất động sản. Vì vậy nơi đây có nhiều thị trấn, mối liên hệ với thế giới bên ngoài không mấy chặt chẽ, còn mang đậm nét phong tục tập quán.

Quan trọng hơn là bến cảng giữa hai bờ của quận Vọng Giang và Càn Châu của Giang Bắc thường xuyên có tàu qua lại.

Vị trí của Tứ Phương Quán cách quận Vọng Giang không xa.

Quận Vọng Giang có mười ba thị trấn, ở đây có gần bảy trăm nghìn nhân khẩu.

Trong số các quận của Trung Hải thì số nhân khẩu như vậy được coi là thấp.

Nhưng những ngày này, các thị trấn của quận Vọng Giang lại bùng phát các ổ dịch lớn.

Mới đầu, có vài nghìn người bị nhiễm, nhưng tốc độ lây lan nhanh chóng đạt tới con số hai mươi nghìn người, khiến lòng người sợ hãi.

Theo lý mà nói, loại bệnh HIV này có thời gian ủ bệnh rất dài, trước đó sẽ khó mà xuất hiện triệu chứng, nhưng sau khi tên khỉ gầy và anh Đầu Trọc truyền bệnh thông qua các xe máu, thì bệnh này chỉ cần một ngày là đã xuất hiện triệu chứng.

Mười mấy nghìn bệnh nhân, dẫn tới kết quả là thuốc của anh Đầu Trọc đã được bán hết sạch!

Tên khỉ gầy thấy tình hình như vậy thì rất sợ hãi, nhiều lần tìm anh Đầu Trọc nói chuyện, hắn lo sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nhưng anh Đầu Trọc chẳng bận tâm, ngược lại rất phấn khích, còn muốn tiếp tục mở rộng quy mô.

Để chuẩn bị mở rộng quy mô, anh Đầu Trọc ngay lập tức đến tìm Cửu gia.

Cửu gia là ông trùm ở Vọng Giang. Một lão già sáu mươi tuổi, mặc áo choàng dài, lúc mở miệng nói chuyện để lộ ra hai cái răng vàng, tay chống gậy, chỉ cao một mét sáu nhưng lại có khí chất hiên ngang, nghiêm nghị.

Nhìn qua bản kế hoạch của anh Đầu Trọc, Cửu gia trầm mặc trong giây lát rồi nói: "Kế hoạch này không tệ nhưng quy mô có thể lớn hơn chút nữa. Khiến cho quận Vọng Giang có khoảng tầm bảy mươi nghìn người nhiễm bệnh”.

Kế hoạch của anh Đầu Trọc là khiến bốn mươi nghìn người nhiễm bệnh.

Hắn cho rằng kế hoạch này đã rất lớn rồi, không ngờ sự tham lam của Cửu gia còn lớn hơn.

"Được. Tôi lập tức đi điều chỉnh”, anh Đầu Trọc lập tức nhận lệnh, sau đó nói: "Tất cả đều làm theo kế hoạch của ông, Tô Duệ Hân đã bị đánh chết”.

Cửu gia gật đầu: "Ừ, tốt lắm. Làm tốt việc của cậu đi, những việc còn lại tôi sẽ lo liệu”.

Anh Đầu Trọc vui vẻ rời đi.

Chẳng mấy chốc, bảy mươi nghìn người ở quận Vọng Giang đã bị nhiễm bệnh.

Dấy lên một sự hoang mang tột độ.

Tin tức rất nhanh đã truyền tới Công đoàn Trung Hải.

Tất cả người dân Trung Hải đều quan tâm tới chuyện này.

Mã Đằng không thể không triệu tập hội ủy viên của Công đoàn Trung Hải, trưng cầu ý kiến của mọi người.

Cửu gia là thành viên của Công đoàn Trung Hải, tự mình tới Công đoàn Trung Hải, lên án sự sai sót của tập đoàn Nhân Hòa, chỉ trích hai lần cứu trợ thất bại của tập đoàn Nhân Hòa dẫn tới dịch bệnh bùng phát ở thị trấn Tào Dương.

Cả Công đoàn Trung Hải bùng nổ.

Tất cả mũi nhọn đều đồng loạt chĩa vào tập đoàn Nhân Hòa.

Tập đoàn Nhân Hòa trở thành đối tượng bị người người chửi rủa.

Mã Đằng biết được điều này, cả người như rơi xuống hầm băng.

Chuyện này là thế nào?

Sao trong cuộc họp hội ủy viên Công đoàn Trung Hải Cửu gia ở quận Vọng Giang lại dám công khai đổ hết trách nhiệm của tất cả việc này lên đầu tập đoàn Nhân Hòa?

Còn lấy ra một tập chứng cứ dày cộp, gần như đã định đoạt tội ác của tập đoàn Nhân Hòa.

"Hội trưởng Mã, ông là hội trưởng của Công đoàn Trung Hải, là tấm gương sáng của mọi người. Ông nhiều lần nói với chúng tôi rằng, chúng tôi không được làm việc xấu. Bây giờ có người làm việc xấu thì có phải ông nên giải quyết rồi không?", Cửu gia chống gậy đứng dậy, vứt lại vấn đề nan giải cho Mã Đằng.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Cửu gia của quận Vọng Giang, chẳng qua cũng chỉ là một ủy viên bình thường mà thôi, sao ông ta dám công khai bắt bẻ Mã Đằng như vậy chứ?

Ông ta điên rồi à?

Bà cụ Tô cũng có mặt ở đây, mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.

Chỉ cần nhìn thấy tập đoàn Nhân Hòa suy yếu thì bà ta lập tức vui mừng khôn xiết.

Đứa con riêng Tô Duệ Hân rời khỏi nhà họ Tô rồi thì cho rằng có thể làm được chuyện lớn sao?

Bây giờ đã gặp báo ứng rồi đấy.

Bà cụ Tô cũng đã xem những tài liệu này. Bây giờ nói công khai trước mặt mọi người thì tập đoàn Nhân Hòa khó mà tránh được cái chết.

Cửu gia nói: "Hội trưởng Mã, chuyện này mong ông cho chúng tôi một lời giải thích. Quận Vọng Giang của tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả đều là do tội ác mà tập đoàn Nhân Hòa gây ra, nếu ông xử lý không thỏa đáng, chỉ sợ khó mà thu phục lòng người”.

Mọi người cũng không dám tỏ thái độ.

Bọn họ đều cảm nhận được sự khó xử.

Mã Đằng thật sự không biết làm thế nào.

Ông ấy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ông ấy biết Tô Duệ Hân tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân.

"Chuyện này rất trọng đại, tôi cần tự mình đi điều tra”, Mã Đằng bắt đầu đưa đẩy vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.