Chiến Thần Phục Thù

Chương 325



Người nhà họ Tô cười tươi vui vẻ, tự cao tự đại.

Quá vô tâm.

Lăng Khôi chẳng qua chỉ từng là thằng ở rể bất tài nhà họ Tô.

Khi Lăng Khôi còn là con rể của nhà họ Tô, trên dưới nhà họ Tô ai cũng coi thường và cười nhạo anh.

Bọn họ đã quen với việc chế nhạo anh, cũng quen với việc miệt thị anh.

Từ trước tới nay chưa có ai là coi anh ra gì.

Trong ấn tượng của bọn họ, Lăng Khôi luôn là một kẻ yếu đuối và kém cỏi, cho dù bọn họ có tát thẳng vào mặt anh thì anh cũng không dám phản kháng lại.

Bây giờ, Lăng Khôi lại đứng ra công khai uy hiếp nhà họ Tô ư?

Bọn họ có thể chịu đựng được sao?

“Ha ha ha, Lăng Khôi cậu bị mắc chứng vọng tưởng à? Đồ rác rưởi như cậu lại dám đe dọa nhà họ Tô chúng tôi? Cậu cũng không nhìn lại bản thân mình xem?”, Tô Toàn lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, nhà họ Tô tôi chỉ cần tùy ý vẫy tay là có thể bóp chết cậu! Cậu nên bớt kiêu căng lại, Cửu gia còn có thể để cậu chết thoải mái hơn”.

Tô Thần cũng khịt mũi nói: “Thằng khốn, cậu tự kiêu như vậy, chết là cái chắc rồi. Hội trưởng Tạ và Cửu gia đã muốn ra tay giết cậu rồi! Giờ nếu cậu quỳ xuống xin tha, có lẽ còn có thể chết tử tế một chút!”

Không có ai đồng tình với tình cảnh hiện giờ của Lăng Khôi, cũng không có ai đứng ra nói đỡ cho anh.

Ba người Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Tề Hành cũng đang kinh hoàng khiếp sợ.

Bọn họ biết cậu Lăng không tầm thường chút nào, nhưng lúc này lại không ai đứng ra.

Quá chấn động!

Lần này bọn họ đều biết có người muốn dồn anh vào con đường chết.

Ông lớn tranh chấp nhau, không đến lượt những người ở cấp bậc bọn họ có thể can dự vào.

Tên khỉ gầy vác con dao bầu đi về phía Lăng Khôi: “Thằng nhóc kia, mày biết ra vẻ lắm, nhưng tiếc rằng diễn vẫn chỉ là diễn mà thôi. Bây giờ nhà họ Tô đã đầu quân vào dưới trướng hội trưởng Tạ rồi. Tao có hội trưởng Tạ chống lưng, công khai giết mày ở đây thì chẳng cần phải lo chịu tội”.

Dứt lời, tên khỉ gầy đang muốn ra tay.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có giọng nói lớn vọng vào: “Dừng tay! Dừng tay!”

Tô Ba vội vàng xông vào, chạy tới bên cạnh bà cụ Tô lớn tiếng nói: “Bà ơi, bà không thể động tay động chân với Lăng Khôi. Tuyệt đối không thể!”

Tô Ba sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Liễu Oanh lạnh lùng nói: “Tô Ba, cái thằng bất hiếu này, còn có mặt mũi mà quay về à? Mau cút đi!”

Tô Ba đi theo Tô Duệ Hân từ lâu, nhà họ Tô nhiều lần muốn gọi hắn quay về, nhưng Tô Ba khăng khăng không chịu.

Sau đó, Tô Ba trở thành lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa, đứng trên lập trường đối nghịch với nhà họ Tô.

Từ đó tới nay, quan hệ giữa Tô Ba và người nhà họ Tô rất không tốt.

Cái danh xưng bất hiếu này từ đấy mà ra.

Tô Toàn bỗng bước lên, không nói nhiều lời lập tức tát thẳng vào mặt Tô Ba một bạt tai: “Thằng khốn này. Bảo mày về nhà từ lâu mày lại cứ chạy theo cái con rẻ rách Tô Duệ Hân để tìm đường chết, giờ còn quay về làm gì?”

Tô Ba không phản kháng, lớn tiếng nói: “Không thể ra tay với Lăng Khôi. Anh ấy vừa cho nhà họ Tô cơ hội lần cuối, thật sự là cơ hội cuối cùng. Mong bà hãy đồng ý với anh ấy!”

Dứt lời, Tô Ba quỳ phịch xuống đất: “Cầu xin bà hãy đồng ý với Lăng Khôi, đây là lòng nhân từ của anh ấy đối với nhà họ Tô chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng cho nhà họ Tô chúng ta. Chỉ cần bà đồng ý không ra tay với Lăng Khôi, Tô Ba cháu có thể làm bất cứ chuyện gì cho nhà họ Tô”.

Bốp!

Tô Toàn lại cho Tô Ba một cái tát: “Thằng vô dụng này, ủng hộ người ngoài làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Tô. Một thằng ở rể yếu ớt vô dụng của nhà họ Tô mà cũng xứng để mày quỳ xuống bợ đít như vậy ư?”

Tô Ba run rẩy nói: “Mọi người không biết, Lăng Khôi chính là anh Lăng. Anh ấy là Trung Hải Vương!”

Lời vừa dứt, tất cả chết lặng!

Không một tiếng động!

Lăng Khôi là Trung Hải Vương sao?

Đùa à?

Sau đó, tất cả lại cười phá lên.

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, Trung Hải Vương, người đó chẳng phải rất mạnh hay sao? Sao có thể là thằng nhóc trẻ tuổi như vậy chứ?”

“Tao thà tin cái vé sổ số tao mua trúng giải đặc biệt còn hơn tin thằng này là Trung Hải Vương!”

“Cho dù thế giới có bị diệt vong, cũng không đến lượt nó làm Trung Hải Vương. Tô Ba, mày đừng chọc cười nữa được không?”

...

Người nhà họ Tô đều nhao nhao trách móc Tô Ba, rồi bật cười như điên.

Tô Toàn tức sôi máu, đột nhiên tát vào Tô Ba thêm vài bạt tai: “Thằng bất hiếu này, ngay cả chuyện này cũng không phân biệt rõ ràng, mày căn bản không phải con trai tao. Cút mau, từ nay về sau mày không còn là con trai tao nữa”.

Tô Thần lớn tiếng nói: “Tô Ba, nếu Lăng Khôi là Trung Hải Vương, thì Tô Thần tao sẽ ăn phân cho mày xem”.

Bà cụ Tô lắc đầu, lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Tô Ba, cháu vẫn còn non dạ lắm. Từ trước tới nay bà chưa từng xem Lăng Khôi là thằng rể bất tài. Là nó tự chạy ra trách mắng nhà họ Tô, còn bôi nhọ hội trưởng Tạ và Cửu gia, là nó tự mình tìm cái chết. Cháu hãy nhìn cho kĩ, hôm nay Lăng Khôi sẽ chết tại đây”.

Toàn thân Tô Ba ớn lạnh, rất muốn nói gì đó. Nhưng mỗi lần mở miệng đều bị Tô Toàn tát thẳng vào mặt, cuối cùng không có cách nào nói ra.

Mà tên khỉ gầy lúc này đã tới trước mặt Lăng Khôi, giương cao con dao bầu trên tay lên, rồi bổ thẳng lên đầu của anh.

“Thằng nhãi, mày chết đi! Hội trưởng Tạ là ai chứ? Là người mày có thể nói nhăng nói cuội à? Đầu của mày chính là cái giá mà mày phải trả!”

Con dao vù vù hạ xuống.

Sắp chạm đến đầu của Lăng Khôi.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Tô Thần bật cười, bà cụ Tô cười, Tô Toàn cũng mỉm cười.

Bọn họ cười như thể đang xem một chú hề.

“Không được ra tay với Lăng Khôi! Không được! Nhà họ Tô sẽ chết thật đấy!”, Tô Ba đột nhiên đẩy Tô Toàn ra, xông lên muốn ngăn cản tên khỉ gầy.

Lăng Khôi là ai chứ?

Tô Ba quá rõ ràng.

Anh nhân từ, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể tùy ý bắt nạt anh.

Nếu bạn đắc tội với Lăng Khôi, động đến điểm yếu của anh.

Vậy thì cái thứ chào đón bạn chính là cơn giận đáng sợ của Lăng Khôi.

Lần này nhà họ Tô đã cầu xin Tạ Ưng ra tay, ông ta mới ra lệnh cho tên khỉ gầy ra tay với Lăng Khôi.

Nếu con dao bầu này hạ xuống.

Thì nhà họ Tô hoàn toàn xong đời!

Tô Ba rất muốn ngăn lại.

Nhưng không kịp nữa rồi, chạy được một nửa quãng đường liền té ngã, hắn đau đớn hét lên.

Đúng vào lúc này

Pằng!

Tiếng súng vang lên!

Âm thanh ù tai nhức óc, lòng người chấn động.

Gì vậy?

Tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì nên dáo dác quay đầu qua.

Chỉ thấy Lý Tuấn cầm khẩu súng, nòng súng nhắm thẳng vào đầu của tên khỉ gầy, bắn một phát nổ tung đầu.

Não hắn nát bét!

Cái chết bất ngờ.

Máu chảy lênh láng, mùi tanh nồng xông thẳng vào trong mũi.

Máu tươi bắn đầy dưới đất, còn văng lên mặt của những người xung quanh, sau đó là tiếng la hét vang lên.

Anh Đầu Trọc đột ngột đứng lên, cao giọng quát tháo: “Mày dám giết người trắng trợn như vậy? Mày chết chắc rồi!”

Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, cậu không giải thích cho mọi người sao? Cậu biết giết người là điều cấm kị không? Một khi bị trừng phạt, hậu quả sẽ rất khó lường. Cả nhà cậu sẽ bị liên lụy đến chết”.

Ai nấy đều đang trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Khôi, như thể muốn anh giải thích cho hành động vừa nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.