“Lúc trước Duệ Hân đến hỏi mua thuốc y học thảo dược và hệ thống chữa bệnh liên quan của nhà họ Tô để hỗ trợ cho tình hình dịch bệnh tại thị trấn Tào Dương, không phải Tô Thần anh từ chối rất hùng hồn sao? Bây giờ lên mặt tiếp đi nào!”, nụ cười trên môi Lăng Khôi càng lúc càng quái dị.
“Lăng Khôi đừng dọa tôi nữa! Tôi sai rồi, lúc trước tôi ngông cuồng ngạo mạn, có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cậu đừng so đo với tôi!”, Tô Thần sợ đến mức dập đầu liên tục.
Lăng Khôi cầm chai rượu trên bàn lên, là loại rượu Lafite.
“Anh vừa nói, rượu của nhà họ Tô các người rất đắt, tôi không có tư cách uống đúng không?”, Lăng Khôi mở chai rượu, ngẩng đầu đổ từng ngụm rượu một vào miệng.
Người nhà họ Tô đều đáng chết.
Lăng Khôi muốn giết hết.
Nhưng nếu giết người nhà họ Tô thì Tô Duệ Hân sẽ nghĩ thế nào?
Cuộc sống sau này, anh phải đối mặt với Tô Duệ Hân ra sao?
Thật đáng căm hận!
Lăng Khôi uống hết hơn nửa chai, lúc này mới đặt chai rượu xuống.
Bà cụ Tô, Tô Toàn, Tô Thần, toàn bộ người của nhà họ Tô đều quỳ xuống đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Lăng Khôi chỉ cảm thấy trong lòng có một đám lửa đang cháy hừng hực. Đến bây giờ, Tô Duệ Hân vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Lăng Khôi vô cùng buồn phiền.
“Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện cùng nhà họ Tô các người. Tôi cũng không rảnh mà nói nhảm nhiều đến vậy. Cứ thế đi!”
Lăng Khôi đứng lên, tựa như đã hạ quyết tâm: “Mã Đằng!”
Lăng Khôi nói: “Nhà họ Tô nối giáo cho giặc, lợi dụng dịch bệnh để kiếm tiền, mất hết y đức. Thu hồi và hủy bỏ toàn bộ bằng cấp, giấy phép liên quan đến y tế của nhà họ Tô. Tất cả lãnh đạo có tham gia vào vụ việc của thị trấn Tào Dương đều bị xử phạt. Tất cả nhân viên có tham gia vào vụ việc của thị trấn Tào Dương đều bị thu hồi giấy phép hành nghề, xử phạt. Bồi thường, phải bồi đến táng gia bại sản mới được! Tất cả tài sản của tập đoàn Tô Thị đều nộp hết vào Công đoàn Trung Hải. Kể từ bây giờ, ở Trung Hải này, không còn tập đoàn Tô Thị nữa!”
“Không những thu hồi tất cả tài sản của nhà họ Tô, mà kể cả tài sản của tất cả thành viên cũng phải tịch thu toàn bộ! Còn phải trả một khoản bồi thường kếch xù, mỗi gia đình đều phải bồi thường hết toàn bộ tài sản! Những tài sản này sẽ dùng vào việc cứu trợ các gia đình bệnh nhân ở vùng lân cận thị trấn Tào Dương”.
Lăng Khôi ra quyết định.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ!”
Mã Đằng hết sức phấn khích.
Kết cục chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng tới.
Dù hôm nay Lăng Khôi giết mấy chục người ở đây thì cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến những người vô tội ở thị trấn Tào Dương.
“Lăng Khôi, cậu không thế làm như vậy! Cậu là người nhà họ Tô mà! Cậu làm thế, Tô Duệ Hân dưới suối vàng sẽ không tha thứ cho cậu!”, bà cụ Tô đứt từng khúc ruột khẩn cầu.
Lăng Khôi không thèm để ý đến bà ta, tiếp tục gọi: “Trương Thượng Thanh!”
“Vâng!”
Trương Thượng Thanh bước lên một bước, cung kính đáp.
Lăng Khôi nói: “Hễ người nhà họ Tô tham gia vào sự việc thị trấn Tào Dương lần này, đều tống vào tù chung thân! Đày Liễu Oanh, Tô Thần, Tô Toàn vào nhà tù, suốt đời không thể ra khỏi đó, bất kể là ai cũng không được thăm hỏi!”
Trương Thượng Thanh đáp: “Vâng!”
Đám người nhà họ Tô ngã gục dưới đất.
Nhà họ Tô không còn nữa rồi!
Tất cả những người nhà họ Tô tham gia vào vụ việc lần này không những táng gia bại sản mà còn phải đối mặt với sự trừng phạt bị giam giữ suốt đời.
“Lăng Khôi, tôi là bà của cậu, cậu không thể đối xử với tôi như vậy! Nhà họ Tô là tâm huyết cả đời của ông cụ Tô, cậu làm thế là đồ lòng lang dạ sói!”, bà cụ Tô gào thét.
Bốp!
Lăng Khôi giáng lên mặt bà cụ Tô một cái tát.
Bà cụ Tô bị đánh hộc máu, ngã nhào xuống đất.
“Bà già yêu ma quỷ quái, câm miệng!”, Lăng Khôi lạnh lùng nói. “Bà hãy mừng là Duệ Hân vẫn chưa chết đi. Nếu Duệ Hân chết, tôi sẽ giết sạch cả nhà họ Tô các người!”
Bỏ lại những lời này, Lăng Khôi xoay người rời đi.
“Lăng Khôi, nhà họ Tô của tôi cứ thế mà lụn bại ư?”, bà cụ Tô lớn tiếng gào thét: “Không! Không! Tôi dành cả đời mình để đưa nhà họ Tô lên đỉnh cao vinh quang nhất, sao có thể nói tàn là tàn được chứ?”
Bà cụ Tô nằm sấp xuống đất khóc lóc, hộc máu liên tục.
Bà ta muốn thay đổi kết cục nhưng không thể làm gì được nữa.
Quân hộ vệ canh giữ xung quanh đã bắt đầu bắt người, mấy chục người là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô đều bị quân hộ vệ bắt đi hết.
Bọn họ phản kháng lại, kết quả là bị quân hộ vệ điên cuồng đánh dữ dội, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, bị quân hộ vệ đưa đi.
Bà cụ Tô cũng bị quân lính áp giải.
“Bà nội!”
Tô Thần đứt ruột đứt gan gào lên cũng bị quân lính bắt đi.
Tề Hành, Lý Mặc, Hồ Diệu Huy, Trương Uy và Dương Vy cũng thầm run rẩy.
Bọn họ có suy đi tính lại đến thế nào cũng không ngờ rằng Lăng Khôi lại bạo lực như vậy.
Công khai giết người, máu chảy thành sông.
Tạ Ưng, Cửu gia bị chém chết tại chỗ.
Bọn họ vốn bị Tạ Ưng chèn ép, không cách nào xoay sở nên không thể không đến nơi này để tăng thêm thanh thế cho Tạ Ưng. Giờ phút này nghĩ lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, may là Lăng Khôi không ra tay với bọn họ.
Mọi người vội vàng xuống lầu, lúc vừa ra đến cửa khách sạn, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Đám người bà cụ Tô, Tô Thần, Tô Toàn trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy mười mấy chiếc xe vận tải và xe bọc thép đậu ngay trước cửa.
Hai bên đường bị các chiến sĩ quân hộ vệ mặc đồ rằn ri phong tỏa lối đi.
Quân đoàn trùng trùng điệp điệp, kéo dài không dứt.
Binh hùng tướng mạnh, sĩ khí dâng cao.
Lúc này, bà cụ Tô mới thật sự nhìn thấy rõ địa vị của Trung Hải Vương.
Hóa ra, số binh lính vừa đi vào khách sạn Dorsett chẳng qua chỉ là một phần nhỏ thôi.
Mà số quân lính đứng canh ở cửa khách sạn cộng lại, khoảng chừng hơn ngàn người.
Vãi!
Cả người bà cụ Tô run rẩy, đây là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào chứ?
Hóa ra, trước mặt Lăng Khôi, nhà họ Tô chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé đáng thương.
Từ lúc bắt đầu, nhà họ Tô trong mắt Lăng Khôi hệt như một trò hề. Lăng Khôi dùng thân phận cậu Lăng giúp đỡ Tô Duệ Hân hết lần này đến lần khác, nhà họ Tô lại năm lần bảy lượt tìm cách đối phó Tô Duệ Hân. Lăng Khôi lần lượt cho nhà họ Tô cơ hội nhưng nhà họ Tô chưa bao giờ quý trọng.
Bây giờ nhà họ Tô lại gây ra họa lớn.
Trước khi bước lên xe, bà cụ Tô khóc ròng: “Liễu Oanh tôi là tội nhân của nhà họ Tô!”
Tô Thần cũng bị áp giải lên xe, hắn vùng vẫy trước cửa xe, khóc lóc tỉ tê: “Lăng Khôi, cậu cũng từng là người nhà họ Tô, mà không thể cho chúng tôi thêm một cơ hội ư? Tôi biết sai rồi, vẫn chưa được sao?”
Nhưng tiếng thét gào của hắn cũng không còn ai nghe được nữa.
Thường ngày, Tô Thần luôn tỏ ra cao ngạo, ỷ vào thân phận là người quản lý của nhà họ Tô mà chưa bao giờ coi Lăng Khôi ra gì.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng ý thức được, trước mặt Lăng Khôi, bản thân mình chẳng bằng một cọng lông chân.
Người ta đã là Trung Hải Vương rồi.
Sao hắn so sánh được chứ?
“Tô Ba, cháu mau đi xin Lăng Khôi tha thứ. Cháu là hy vọng của nhà họ Tô chúng ta, trên dưới nhà họ Tô đều trông cậy vào cháu!”, dường như bà cụ Tô nghĩ ra điều gì đó, nói lớn về phía Tô Ba.
Từ đầu tới cuối, không ai làm gì với Tô Ba.
Dù là Trương Thượng Thanh hay Lăng Khôi cũng không xuống tay với Tô Ba.
Tô Ba là người may mắn duy nhất thoát khỏi đại nạn của nhà họ Tô.
Tô Thần cũng chợt tỉnh ngộ: “Tô Ba, ngay từ đầu cậu đã biết Lăng Khôi chính là anh Lăng phải không? Cho nên cậu mới dùng trăm phương ngàn kế để ở bên cạnh Lăng Khôi. Cậu làm đúng lắm! Cậu có quan hệ tốt với Lăng Khôi và Tô Duệ Hân, bây giờ cậu đi xin tha thứ, có lẽ nhà họ Tô chúng ta vẫn còn cơ hội!”