Chiến Thần Phục Thù

Chương 336



Đội quân thiết giáp thật sự gặp nhiều khó khăn khi phải băng rừng vượt núi.

Xe tăng và xe bọc thép hạng nặng không thể chạy với tốc độ nhanh nhất mà phải tìm chỗ trũng hoặc chỗ tương đối bằng phẳng giữa hai ngọn núi rồi từ từ di chuyển qua.

Thậm chí nếu gặp phải những chỗ không qua được, còn phải mở đường.

Điều này vô hình chung, khiến cho tốc độ hành quân chậm đi rất nhiều.

Mặc dù là vậy, tất cả bốn nghìn chiến sĩ vẫn mang khí thế bừng bừng như cũ.

Lúc đang đi, Bạch Kim Thủy đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Bạch Kim Thủy dù sao cũng là một vị tướng từng trải, giỏi quan sát: “Bạch Ngân, cháu nói xem tại sao suốt dọc đường chúng ta không thấy bất kỳ một người qua đường nào cả vậy?”

Điều này thực sự rất kỳ lạ.

Bây giờ là buổi chiều, giữa ban ngày, băng rừng vượt núi. Mặc dù nơi này khá hẻo lánh, nhưng cũng nên nhìn thấy một vài người người mới phải.

Không có một người qua đường nào, điều này khiến Bạch Kim Thủy cảm thấy rất kỳ lạ.

Bạch Ngân không cho là vậy: “Thị trấn Tào Dương vốn là một nơi hoang vắng, đất đai rộng lớn, dân cư thưa thớt. Chúng ta đi trong núi sâu và rừng già, dưới cái nắng như thiêu như đốt thế này, không nhìn thấy người qua đường cũng là chuyện hết sức bình thường”.

Bạch Kim Thủy gật đầu, không nói gì thêm: “Nghe cũng có lý, vậy chúng ta tiếp tục hành quân”.

Cuối cùng, bọn chúng đã đến chân núi Xa Ngọc.

Bạch Kim Thủy ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao trước mặt: “Đây là ngọn núi cuối cùng. Sau khi vượt qua ngọn núi Xa Ngọc này, bốn nghìn đại quân của chúng ta có thể đến được thị trấn Tào Dương rồi. Chiến thắng đang ở ngay trước mặt”.

Bạch Ngân hưng phấn nói: “Một khi vượt qua núi Xa Ngọc, chúng ta có thể đi đường vòng đến phía sau của thị trấn Tào Dương để phát động một cuộc đột kích. Lữ đoàn hộ vệ bảy nghìn người của Lăng Khôi hoàn toàn không có thời gian để trở tay. Tướng quân, hãy ra lệnh leo núi đi”.

“Leo núi!”, Bạch Kim Thủy khua tay.

Bốn ngàn quân hộ vệ lần lượt leo núi.

Núi Xa Ngọc rất dốc, xe bọc thép hạng nặng rất khó leo lên, chỉ có thể đi đường vòng liên tục.

Sau rất nhiều lượt vòng, mất hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng bọn chúng cũng lên đến đỉnh núi Xa Ngọc.

Lúc này đã gần chạng vạng.

Hoàng hôn buông xuống, núi non khắp nơi đều là nắng vàng.

“Chết tiệt, núi Xa Ngọc này thực sự rất dốc. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian để đưa xe bọc thép và xe tăng lên. Tuy nhiên, chúng ta cuối cùng cũng lên đến nơi rồi”.

“Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng đến rồi. Lần này chúng ta sẽ tiến vào thị trấn Tào Dương. Sau khi thắng trận này, tôi sẽ cưỡng bức mười mấy người phụ nữ xinh đẹp ở thị trấn Tào Dương. Tôi muốn có nhiều phụ nữ”.

“Mười mấy người có là gì, tôi muốn một trăm người”.

Vô số binh lính đang hoan hô với sĩ khí bừng bừng.

Đứng trên đỉnh núi, Bạch Kim Thủy có cảm giác xem nhẹ tất cả: “Cuối cùng cũng đến rồi, phía trước chính là thị trấn Tào Dương. Vùng đất này sẽ sớm thuộc về chúng ta thôi”.

Bạch Ngân nói: “Tướng quân, bác từng nói, nếu như cháu thắng trận này, bác sẽ từ chức, để cháu lên làm thủ lĩnh. Những lời này là thật chứ?”

Bạch Kim Thủy cười ha ha, rồi nói: “Đương nhiên là thật. Nếu như cháu có thể trưởng thành, bác rất vui lòng giao vị trí tướng quân lại cho cháu”.

“Được, chúng ta chuẩn bị xuống núi, vòng ra sau rồi tấn công bất ngờ!”, Bạch Ngân phấn khích hét lên. Hắn khua tay ra hiệu bắt đầu hành quân.

Đúng lúc này.

Có tiếng đàn vang lên.

Âm thanh của đàn tranh.

“Chuyện gì vậy? Đâu ra tiếng đàn ở nơi hoang vu thế này?”

“Chẳng lẽ trên ngọn núi này vẫn còn có người sinh sống sao? Vãi chưởng, tiếng đàn hay quá”.

“Nghe tiếng đàn là biết người đẹp đang chơi đàn”.

Binh lính nhà họ Bạch đúng là tật xấu không bỏ được.

Bạch Ngân dừng lại, ra lệnh cho hai cấp dưới của mình: “Đi xem thử chuyện gì đang xảy ra”.

Hai người cấp dưới cầm theo súng tiểu liên đi kiểm tra, một lúc sau thì báo cáo lại: “Phó tướng, vị trí ngã rẽ phía trước có ba người. Trong đó có một cô gái đang đánh đàn”.

“Đi xem thử”, Bạch Ngân dẫn đầu một nhóm lớn đi về phía trước.

Nơi này chỉ có một con đường có thể xuống núi, bất kể phía trước có người hay không, bọn chúng đều phải tiến lên.

Một đội quân bốn nghìn người đang hùng hổ tiến về phía trước.

Kết quả là ngay vị trí ngã rẽ ở phía trước, có ba người đang chắn đường.

Hai người đàn ông lần lượt đứng hai bên trái phải của một người phụ nữ.

Hai người đàn ông lưng hùm vai gấu, dáng người cứng cáp, mạnh mẽ như thần, oai phong lẫm liệt.

Người phụ nữ xinh đẹp thướt tha, mặc một bộ sườn xám màu đỏ, cô ấy có một đôi chân dài thon thả, đang ngồi trên một chiếc ghế đôn bằng gỗ, trước mặt là một cây đàn tranh.

Chỉ thấy những ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ đang gảy đàn, tiếng đàn thật đẹp và trong trẻo vang khắp xung quanh.

Người phụ nữ này là ai?

Huyết Vũ.

Hai người đàn ông này là ai?

Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn.

Một tên lính cấp dưới của Bạch Ngân cầm súng tiến về phía trước, nhìn về phía ba người rồi lên giọng: “Các người là ai? Tại sao lại chặn đường của chúng tôi?”

Tên lính này rất hống hách, nếu không phải nhìn thấy dáng người bốc lửa và nhan sắc cực kỳ xinh đẹp của Huyết Vũ thì hắn đã nổ súng bắn chết cả ba người từ lâu rồi.

Huyết Vũ tiếp tục gảy đàn cho đến khi kết thúc khúc nhạc. Lúc này cô ấy mới đè chặt dây đàn, rồi từ từ ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phải mê mẩn đến gần như phát điên: “Chúng tôi đợi các người ở đây rất lâu rồi”, tốc độ hành quân của các người chậm quá, đến muộn hơn một tiếng so với dự kiến của tôi”.

Nghe thấy vậy, những người xung quanh hết sức ngạc nhiên.

Hóa ra không phải người qua đường.

Bạch Ngân đột nhiên trở nên cảnh giác: “Người đẹp, cô biết không ít nhỉ, xem ra là người trong cuộc. Hãy giới thiệu về bản thân đi”.

Nếu không phải vì Huyết Vũ quá xinh đẹp quá quyến rũ, thì Bạch Ngân sẽ không nói những điều vô nghĩa với cô ấy mà hắn sẽ dứt khoát nổ súng bắn chết cho xong.

Huyết Vũ nhàn nhạt nói: “Hai người hãy tự giới thiệu đi”.

Mặt Trương Thượng Thanh không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Tôi tên là Trương Thượng Thanh, tướng quân của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải”.

Lý Tuấn cũng tự giới thiệu: “Tôi tên là Lý Tuấn, phó tướng của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải”.

Bạch Ngân hơi hoang mang, vô thức liếc nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra ai khác.

Sau đó hắn mới hơi thả lỏng, hắn khẽ cười: “Người phụ nữ ở giữa, chẳng lẽ là vợ bé của các người sao?”

Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn bỗng hoảng hốt.

Ông nội mày, dám bôi nhọ sếp của bọn tao như vậy, mày làm như vậy là đang hại chết bọn tao đấy.

Hai người lập tức quay đầu nhìn Huyết Vũ, lo sợ Huyết Vũ sẽ trách tội bọn họ.

Mặc dù Huyết Vũ là một người phụ nữ có nhan sắc và thân hình với những đường cong xinh đẹp tuyệt thế, nhưng Trương Thượng Thanh và Lý Tuấn thật sự không dám có bất kỳ suy nghĩ bất chính nào.

Người phụ nữ này quá khủng khiếp.

Bọn họ chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào đáng sợ như vậy.

Lúc đầu, Huyết Vũ một mình tiến vào căn cứ của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải.

Kết quả là một mình cô ấy đã khiến cho toàn bộ lữ đoàn hộ vệ Trung Hải phải chấn động đến khiếp sợ.

Trời ơi, đây là ma quỷ đáng sợ đến tầm cỡ nào chứ?

May mà Huyết Vũ không tức giận, cô ấy bật cười rồi nói: “Thân phận của tôi, các người không cần hỏi. Tôi sợ các người sẽ sợ chết khiếp mất”.

Bạch Kim Thủy nói: “Bạch Ngân, đừng nói nhảm với bọn chúng, cứ đánh chết đi là xong”.

Bạch Ngân giả bộ nói: “Tướng quân đừng nóng lòng, cháu nghĩ bọn họ tới đây tìm chúng ta, chẳng qua là vì muốn thương lượng với chúng ta. Hoặc là, tìm chúng ta để đầu hàng cũng nên”.

Bạch Kim Thủy gật đầu, có lý đấy.

“Nếu các người là thủ lĩnh của lữ đoàn hộ vệ Trung Hải, đợi chúng tôi ở đây là muốn thương lượng đầu hàng, đúng không?”, Bạch Ngân hỏi, “Nếu đã như vậy, chúng ta có thể nói chuyện”.

Huyết Vũ giơ bàn tay mảnh khảnh lên chỉ ngọn núi trước mặt, trên khuôn mặt cô là nụ cười rạng rỡ: “Các người không cảm thấy ngọn núi này đẹp sao? Đây chính là phần mộ tôi đã chuẩn bị sẵn cho các người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.