Bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch nói biến mất là biến mất sao?
Dù có là bốn nghìn cái bánh bao, cậu gặm từng cái một thì cũng phải mất đến mấy ngày trời chứ?
Huống gì cả một đội quân áo giáp bốn nghìn người được trang bị đầy đủ.
Bên kia, Bắc Đường Mặc hét lên: “Ủng hộ Lăng Khôi làm Vương!”
“Ủng hộ Lăng Khôi làm Vương!”
Tiếng hô vang rền như sấm, người lên tiếng ủng hộ càng lúc càng nhiều, cả hơn một trăm cao thủ võ thuật của Tứ Phương Quán đều đồng loạt hô hào.
Nhưng cao thủ của phủ Vân Phong và Bách Gia Quyền không dám tỏ thái độ. Mặc dù họ đã thầm công nhận Lăng Khôi nhưng không dám nói ra.
Ông chủ của họ đã bị nói như thế, nếu giờ mà nhảy ra bày tỏ thái độ của mình thì chẳng phải đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
“Dù thế nào Tứ Phương Quán tôi mãi mãi đi theo cậu Lăng”, Cung Tường dẫn đầu đi đến phía sau Lăng Khôi, hàng trăm người khác cũng lần lượt đi đến đằng sau Lăng Khôi.
Xếp thành hàng.
“Ha ha ha!”, Bạch Kim Thu lên tiếng: “Lăng Khôi, lẽ nào cậu chỉ biết dựa vào lửa đạn của lữ đoàn hộ vệ để răn đe mọi người thôi sao? Cậu đã từng bước lên vị trí Trung Hải Vương dựa vào bản lĩnh của bản thân cậu. Lần này cậu muốn khôi phục lại địa vị, lẽ nào cậu không dám dựa vào bản lĩnh của mình mà chỉ biết dựa vào lửa đạn thôi sao? Cậu như thế sao có thể khiến mọi người tin phục được chứ?”
Mấy lời này đúng là rất thâm.
Bây giờ Lăng Khôi đang ỷ vào lữ đoàn hộ vệ để răn đe, áp chế mọi người. Đây cũng là nguyên nhân chính mà phủ Vân Phong, Bách Gia Quyền và nhà họ Bạch sợ hãi.
Bạch Kim Thu lại đang khích tướng muốn Lăng Khôi giải quyết chuyện này bằng thực lực võ thuật.
Một khi Lăng Khôi trúng bẫy thì anh sẽ chẳng có lợi lộc gì.
Đáng sợ là những lời Bạch Kim Thu nói lại không có vấn đề gì, cũng được rất nhiều người ủng hộ.
Diệp Vân Phong lập tức hùa theo: “Lăng Khôi, cậu muốn bước lên vị trí Trung Hải Vương lần nữa thì phải dựa vào bản lĩnh của mình. Trung Hải Vương mãi mãi là người mạnh nhất của giới võ thuật Trung Hải. Đây là điều cốt yếu để mọi người nghe và làm theo. Cậu bỏ gốc lấy ngọn, đầu cơ trục lợi, mọi người sẽ không tin phục cậu đâu”.
Lăng Khôi khẽ cười, vừa định lên tiếng thì Huyết Vũ bỗng kéo Lăng Khôi lại.
Cô ấy đang nhắc Lăng Khôi đừng làm bậy mà mắc bẫy.
Huyết Vũ khá lo lắng.
Diệp Vân Phong, Lam Ngạo Thiên và Bạch Kim Thu trên sân đều là tông sư võ thuật, nếu Lăng Khôi trúng bẫy thì phải đối mặt với ba tông sư võ thuật cùng một lúc.
Hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Lăng Khôi vỗ bàn tay mềm mại của Huyết Vũ ý bảo mình không sao.
“Diệp Vân Phong, ông muốn làm vậy thật sao?”
Lăng Khôi rất nghiêm túc hỏi.
Diệp Vân Phong nói: “Những gì tôi nói đều là lời thật lòng, cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người. Hôm nay có thế nào thì cậu cũng không phải là Trung Hải Vương nữa rồi, nếu cậu muốn tiếp tục ngồi trên vị trí Trung Hải Vương thì phải dựa vào bản lĩnh của mình. Nếu không cậu không có tư cách can thiệp vào việc của ba thế lực chúng tôi”.
Mấy lời này không hề sai.
Ba thế lực là thế lực đặc biệt mà đạo sĩ Trung Nguyên để lại.
Nếu Lăng Khôi không trở thành Trung Hải Vương thì đúng thật là không có tư cách phán xét việc của ba thế lực.
Lăng Khôi nói: “Bây giờ ông đầu hàng với tôi, thừa nhận sai lầm của mình thì tôi có thể khoan dung với phủ Vân Phong của ông, để ông tiếp tục trở thành một trong ba thế lực. Nếu ông vẫn không biết điều như thế thì tôi sẽ không giữ phủ Vân Phong lại nữa”.
Diệp Vân Phong và Bạch Kim Thu liếc nhìn nhau sau đó nói: “Tôi chẳng qua chỉ đang bàn việc mà thôi. Nếu cậu muốn trở thành Trung Hải Vương thì cậu phải thể hiện được bản lĩnh của mình, nếu không cậu không thể tranh giành quyền lợi của Trung Hải Vương. Kẻ mạnh luôn được tôn quý, đây là luật cố định từ xưa đến nay của giới võ thuật Trung Hải”.
Bạch Kim Thu nói: “Nếu cậu không phải là Trung Hải Vương thì có tư cách gì can thiệp vào việc của giới võ thuật Trung Hải chứ?”
Uống xong một tách trà, Lăng Khôi đứng dậy: “Hay lắm, áp chế tất cả mọi người để giành lấy vị trí Vương. Ông nói rất hay”.
“Huyết Vũ, dẫn lữ đoàn hộ vệ xung quanh rời khỏi đây, phong tỏa hết các con đường xung quanh đây đừng để người ngoài lại gần”, Lăng Khôi chắp hai tay ra sau nói: “Các ông muốn một Trung Hải Vương có thể áp chế mọi người thì tôi sẽ cho các ông”.
“Diệp Vân Phong, Lam Ngạo Thiên, Bạch Kim Thu, ba vị tông sư võ thuật, nếu các ông đã bắt tay với nhau chống lại tôi thì tôi sẽ cho các ông một cơ hội, ba người cùng lên đi”, Lăng Khôi chỉ vào Tiêu Vô Ngôn nói tiếp: “Còn cả ông nữa, đến đây luôn đi”.
“Hôm nay Lăng Khôi tôi đơn thương độc mã quyết đấu một trận với bốn cao thủ các ông. Nếu tôi thua, các ông có thể lấy đầu của tôi. Nếu tôi thắng thì các ông cứ đợi cơn thịnh nộ khủng khiếp của tôi đi”.
“Huyết Vũ, Cung Tường, hai người nghe đây. Hai người không ai được nhúng tay vào trận chiến”.
Lăng Khôi có quyết tâm rất lớn.
Diệp Vân Phong mừng rỡ: “Cậu nói thật chứ?”
“Tất nhiên, Lăng Khôi tôi có nói dối bao giờ đâu?”
Lăng Khôi nói rất khí phách.
“Được, quả nhiên cậu rất quyết đoán. Diệp Vân Phong tôi cũng nói rồi, hôm nay nếu một mình cậu đánh lại sự tấn công của bốn cao thủ bọn tôi thì phủ Vân Phong tôi sẽ luôn tôn cậu làm Vương”, Diệp Vân Phong rất phấn khởi.
Một mình đánh với ba tông sư cùng một lúc, cậu vẫn muốn thắng được sao?
Lăng Khôi cậu nghĩ mình là ai?
Đạo sĩ Trung Nguyên à?
Bạch Kim Thu càng vui mừng hơn: “Lăng Khôi, tôi rất tán thưởng cậu. Nếu không phải vì chúng ta là hai phe đối đầu nhau thì nhà họ Bạch tôi sẽ xem cậu như khách quý của mình”.
Bốn cao thủ đứng dậy cùng lúc.
“Khí Trầm Áp!”
Lam Ngạo Thiên ra đòn Khí Trầm Áp, xung quanh nổi gió lên, một luồng khí áp khủng khiếp như rồng như hổ dâng lên đánh về phía Lăng Khôi.
Thoát Thương Vi Quyền.
Mặc dù Tiêu Vô Ngôn không phải là tông sư võ thuật nhưng ngoại kình ông ta phóng ra đã gần như thay đổi tính chất thực, gần như là nội kình. Thoát Thương Vi Quyền kết hợp với Hình Ý Quyền, ông ta như một viên đạn lao về phía Lăng Khôi.
Phất Vân Thủ.
Diệp Vân Phong vung mạnh tay, cả người cụ ta bỗng có một luồng dấu ấn cực mạnh, cuồn cuộn lướt nhanh qua không trung đánh mạnh xuống.
Diệp Vân Phong là một tông sư võ thuật, tuyệt kỹ nổi tiếng của cụ ta là Hình Ý Quyền. Nhưng Diệp Vân Phong xuất thân từ Bách Gia Quyền, Hình Ý Quyền cụ ta tu luyện lại khác hẳn với những gì Bách Gia Quyền truyền dạy. Cụ ta đã kết hợp với cái của mình, tự tạo ra nét riêng trong võ thuật của mình.
Phất Vân Thủ chính là tuyệt kỹ mạnh nhất của cụ ta.
Ba cao thủ lần lượt tấn công Lăng Khôi từ ba hướng.
Bạch Kim Thu lại đứng nguyên tại chỗ quan sát, không vội ra tay.
Với một cao thủ lão luyện, trước tiên phải nhìn ra sơ hở của kẻ địch.
Xung quanh đã dâng lên luồng khí, sát khí cuồn cuộn.
Biết bao người bị chấn động bởi cảnh tượng này.
Ba trăm năm mươi cao thủ võ thuật hàng đầu ở đó cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ như vậy.
Cung Tường rất căng thẳng, Huyết Vũ nắm chặt khẩu súng lục trong tay sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Mặc dù Lăng Khôi đã nói cô đừng xen vào.
Nhưng nếu Lăng Khôi bị nguy hiểm đến tính mạng thì Huyết Vũ sẽ không thèm để ý đến lời anh.
Trong thời gian qua, Huyết Vũ đã nhiều lần không nghe theo lệnh của Lăng Khôi rồi.
Thậm chí Huyết Vũ đã quyết định nếu Lăng Khôi có chuyện không may thì cô ấy sẽ dẫn lữ đoàn hộ vệ đánh chết mấy kẻ chết tiệt này.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó khiến Huyết Vũ kinh ngạc.
Chỉ thấy Lăng Khôi đứng ở giữa vòng vây của ba người giơ hai tay lên xoay tròn trong không trung, sau đó vô số hạt cát bay lên.
Cát xoay tròn với tốc độ cao trong quả cầu, anh tung nó về phía Tiêu Vô Ngôn.
Chiêu thức Hạt cát rơi.
“Ầm!”
Nó phát nổ rất mạnh như một quả bom cực lớn bị nổ.
Năng lượng phóng ra trong lúc đó làm Tiêu Vô Ngôn văng ra xa, quả cầu cát đó đánh vào ngực Tiêu Vô Ngôn.
Ông ta lập tức bay lên, sau đó rơi xuống đất rồi nôn ra máu.
Tiêu Vô Ngôn bị thương khá nặng.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, đánh hạ Tiêu Vô Ngôn có thực lực yếu nhất.
Nhưng ngay lập tức sau đó, ngón tay Lăng Khôi chỉ về phía Lam Ngạo Thiên.