Trung Hải có một bá chủ như vậy là vinh hạnh của tất cả mọi người. Nếu ông chủ của bọn họ không bày tỏ thái độ gì thì bọn họ cũng mặc kệ...
Tiêu Vô Ngôn bất lực, sau đó nói lớn: “Kính chào Trung Hải Vương!”
Bách Gia Quyền đã không còn đường lui nữa.
Nhận thua là con đường sống sót duy nhất.
Lăng Khôi liếc nhìn Tiêu Lâm, nói: “Tiêu Lâm, nếu Tiêu Vô Ngôn chết thì ông có thể quản lý được Bách Gia Quyền hay không?”
Tiêu Lâm hoảng hốt, cắn răng suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Nếu tông chủ Lăng ủng hộ tôi, tôi nghĩ tôi có thể làm được”.
“Lăng Khôi, xin lỗi tôi sai rồi. Xin cậu cho tôi một cơ hội lần nữa. Tiêu Vô Ngôn tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cậu”, Tiêu Vô Ngôn cảm nhận được nỗi sợ kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lăng Khôi chậm rãi vung tay lên, đặt trên đầu Tiêu Vô Ngôn: “Vừa nãy các ông còn rất kiêu căng nói rằng, chỉ có người chèn ép được số đông mới có thể làm Trung Hải Vương mà? Các ông muốn một Trung Hải Vương xuất sắc, tôi cho các ông. Nhưng các ông biết gì không? Một Trung Hải Vương xuất sắc sẽ không dễ dàng bị xúc phạm đâu”.
“Yên tâm chết đi, sau khi xuống địa ngục nhớ thay tôi hỏi thăm Diêm Vương”.
Dứt lời, lòng bàn tay Lăng Khôi xuất ra nội kình.
Bụp!
Vỡ tung đầu.
Tiêu Vô Ngôn chết ngay lập tức.
Môn chủ của Bách Gia Quyền đã chết.
Tất cả tĩnh lặng, không một tiếng động.
Lăng Khôi lau vết máu trên khóe miệng, ngậm điếu thuốc nói: “Bạch Kim Thu, tới đây uống trà đi”.
Bạch Kim Thu nhẫn nhịn cơn đau của vết thương, bước tới ngồi đối diện với Lăng Khôi.
Ông ta rất khí phách.
Ngồi đối diện Lăng Khôi, lưng thẳng tắp, không rơi vào thế bất lợi.
Lăng Khôi nói: “Trước tiên, cảm ơn ông”.
Bạch Kim Thu co rút khóe miệng, sao ông ta lại không biết Lăng Khôi đang chế nhạo ông ta chứ?
Cậu giỏi, cậu cứ tiếp tục châm chọc đi.
Lăng Khôi nói tiếp: “Nếu không nhờ ông bày kế giết tôi lớn như vậy thì tôi cũng không thể loại trừ hết đám yêu ma quỷ quái trong và ngoài Trung Hải. Nói thật, tôi đã thấy Tiêu Vô Ngôn và Diệp Vân Phong chướng mắt, muốn giết bọn họ từ lâu rồi. Nhưng vẫn chưa có một lý do hay một cái cớ nào phù hợp. Là ông, đã cho tôi lý do này”.
“Ông là người tốt, là người không màng sống chết của mình để giúp đỡ người khác đạt được mục đích”, Lăng Khôi cười nói: “Ông có lời trăng trối gì không?”
Bạch Kim Thu nói: “Lăng Khôi, tôi khác Tiêu Vô Ngôn, hôm nay tôi thua cậu, không có gì để nói, nhưng cậu không thể giết tôi”.
“Ồ? Tại sao?”, Lăng Khôi ngạc nhiên.
Bạch Kim Thu nói: “Tôi là Tứ đương gia của nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc. Nếu cậu giết tôi sẽ khiến nhà họ Bạch tức giận, Lăng Khôi cậu không thể ngăn cản được cơn giận của nhà họ Bạch. Cậu thả tôi đi thì nhà họ Bạch tôi và cậu sẽ không ai nợ ai”.
Bạch Kim Thu có sự tự tin này.
Lăng Khôi nói: “Nhưng tôi đã giết Cậu cả”.
Bạch Kim Thu nói: “Không sao, tôi có thể về thuyết phục nhà họ Bạch”.
Lăng Khôi nói: “Nhưng tôi đã giết bốn nghìn quân hộ vệ của nhà họ Bạch ông?”
“Cũng không sao cả, tôi có thể quay về thuyết phục nhà họ Bạch, bắt tay làm hòa với cậu”, Bạch Kim Thu nghiêm túc nói: “Tôi thật sự có năng lực này. Cậu hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị nhà họ Bạch báo thù”.
“Nhà họ Bạch các ông rất mạnh”, Lăng Khôi từ tốn nói.
Bạch Kim Thu nói: “Tất nhiên rồi, nhà họ Bạch chúng tôi là một trong những thế gia tông sư lớn của Càn Châu. Anh cả của tôi là cao thủ Đại Không Cử. Một mình anh ấy có thể quét sạch cả Trung Hải. Nhưng anh cả tôi rất yêu thương tôi, cũng nghe lời tôi”.
Cảnh giới Đại Không Cử còn vượt trội hơn cả Khí Trầm Áp.
Đúng là rất đáng sợ.
“Ông nói những lời này có vẻ rất hợp tình hợp lý, tôi không có cách nào từ chối đúng chứ?”, Lăng Khôi bỗng nói một câu.
Bạch Kim Thu đáp: “Đúng vậy, nếu cậu giết tôi thì cậu sẽ chết chắc. Cậu thả tôi thì cậu có thể tiếp tục là bá chủ Trung Hải”.
“Ha ha ha, nhưng tôi rất háo hức, rất muốn so tài với anh cả của ông. Vì để kích thích tài năng tiềm ẩn của ông ta, tôi sẽ tiễn ông lên đường”, Lăng Khôi không nói nhiều lời nữa mà tung một đòn đánh lên đầu của Bạch Kim Thu.
Hệt như Tiêu Vô Ngôn, đầu ông ta cứ thế bị vỡ nát.
Chết tức tưởi.
Bạch Kim Thu không phải không phản kháng.
Nhưng không biết tại sao, Lăng Khôi chỉ tùy ý ra một đòn mà lại có sức nặng ngàn cân, hoàn toàn khống chế được tất cả mọi sự phản kháng của ông ta, đập nát đầu ông ta.
Cái chết trước đó của Tiêu Vô Ngôn đã khiến mọi người bị chấn động nhẹ.
Nhưng Bạch Kim Thu bị giết thì mọi người đều sợ hãi.
Đại tông sư.
Mà cứ thế bị Lăng Khôi đánh chết?
Đáng sợ quá!
Diệp Vân Phong sợ hãi ngồi phịch xuống đất run lẩy bẩy.
Bạch Kim Thu là chỗ dựa lớn nhất của cụ ta.
Kết quả...
“Vân Phong, tới uống trà đi”, Lăng Khôi lấy ra một tách trà rồi rót trà vào tách.
Diệp Vân Phong không còn cách nào khác, loạng choạng đến trước mặt anh, cũng không dám ngồi lên ghế mà quỳ dưới đất: “Lăng Khôi, tôi cũng gọi cậu là bố, cậu có thể tha cho tôi không?”
Vãi chưởng!
Cảnh tượng này đã chọc mù mắt tất cả mọi người ở đây!
Người này đã từng là Trung Hải Vương, từng ngang ngược đến mức nào?
Bọn họ cũng từng coi Diệp Vân Phong là thần thánh, nhưng trước mặt Lăng Khôi, cụ ta lại sợ sệt đến mức này ư?
Chuyện gì đây?
“Tôi không cần nhiều con trai đến vậy”, Lăng Khôi đáp, lại khiến mọi người thấy ớn lạnh sống lưng.
Có ai sỉ nhục người khác như anh vậy không?
Lăng Khôi không để tâm đến suy nghĩ của mọi người, anh nói: “Hơn nữa, ông độc ác như vậy tôi cũng không dám nhận ông làm con trai”.
Lăng Khôi nói: “Trước khi tôi ra tay, tôi có điều muốn hỏi ông, sao ông phải làm như vậy? Đây là cơ hội cuối cùng của ông. Tiếc là ông đã lựa chọn chạy theo Bạch Kim Thu để đối phó tôi. Có lẽ ông cho rằng bốn cao thủ tới công kích tôi thì tôi sẽ chết đúng không? Như vậy dù ông không làm Trung Hải Vương thì vẫn có thể khống chế hai thế lực còn lại, trên thực tế ông vẫn là Trung Hải Vương đúng chứ?”
“Ông thà làm chó săn cho người khác cũng không chịu sống yên ổn dưới sự quản lý của tôi”.
“Trước kia ông cứu tôi một mạng, lần trước trên đỉnh núi Tích Sơn ông muốn giết tôi, sau khi tôi xưng bá đã cho ông một con đường sống. Lần đó chúng ta đã tính toán hết các món nợ, không ai nợ ai. Nhưng tôi là người có ơn tất báo, còn đưa bản giải thích của cuốn Xích Dương Cửu Thiên cho ông. Tôi không bạc đãi ông đúng chứ?”
Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Khôi, Diệp Vân Phong không thể phản kháng: “Đúng, cậu đối xử với tôi rất tốt, cũng đền bù xong xuôi ơn cứu mạng của tôi trước kia”.
“Ông từng nói muốn đi núi Tuyết Long, tôi cũng bày tỏ rằng sau khi xử lý xong hết mọi việc tôi sẽ đi cùng ông. Lời tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Lần này ông hợp tác với Bạch Kim Thu tiếp tục làm hại tôi, tôi còn có thể tha thứ cho ông sao?”
“Không sai, tôi là người tốt. Nhưng nếu lòng tốt của tôi đổi lấy sự độc ác của ông thì tôi sẽ biến thành kẻ độc ác gấp trăm lần ông”.
“Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao ông phải làm thế?”
Lăng Khôi chất vấn từng từ từng chữ.
Diệp Vân Phong cuối cùng cũng biết, bản thân cụ ta đã bỏ lỡ biết bao cơ hội. Lần này muốn sống, đã là điều không thể.
“Tôi muốn khôi phục vị trí Trung Hải Vương, chỉ có thế mà thôi”, Diệp Vân Phong ủ rũ nói.
Lăng Khôi nói: “Cho dù ông có trở lại làm Vương, cũng chỉ là con chó săn của nhà họ Bạch. Kết cục thế này đối với ông sao bằng được lúc trước ông ở dưới sự quản lý của tôi. Tôi hỏi lại ông lần nữa, tại sao?”
Lăng Khôi rất thông minh.
Nói thẳng vào bản chất của vấn đề.
Diệp Vân Phong lựa chọn hợp tác với Bạch Kim Thu lần này, làm bù nhìn rõ ràng không phải là nguyên nhân chính.
Nguyên nhân thực sự là gì?
Lăng Khôi giúp cụ ta nói ra: “Tôi nói giúp ông vậy, ông từng can dự vào chuyện của ba năm về trước. Ba tông sư Trương sư huynh, Bạch Dương Định và Bạch Kim Thu tới Trung Hải, ông cũng nằm trong số đó tiếp tay làm bậy”.
Phịch!
Diệp Vân Phong ngã xuống đất, cả người run rẩy.
Lăng Khôi thấy vẻ mặt của cụ ta liền biết mình đã đoán trúng.
Thực ra lúc đầu Lăng Khôi đã từng hỏi Diệp Vân Phong, cụ ta nói chuyện này cụ ta không hề hay biết... lúc đó anh đã nảy sinh nghi ngờ.