Chiến Thần Phục Thù

Chương 347



Lăng Khôi nói: “Sư phụ, vừa nãy sư phụ nói nhiều như vậy, thật sự khiến con biết sợ rồi. Con cũng biết trong thời gian ngắn rất khó để có thể chống lại. Nhưng con có thể nhìn ra, sư phụ không giống với người thường, chắc là sư phụ còn có cách gì đó. Không phải sao?”

Thủy Nguyệt nói: “Đúng là sư phụ có cách, nhưng cách này rất bị động”.

Lăng Khôi nói: “Xin sư phụ hãy nói rõ hơn”.

Thủy Nguyệt nói: “Con có biết tại sao năm đó đạo sĩ Trung Nguyên lại dám đối đầu với nhà họ Bạch không?”

Lăng Khôi lắc đầu.

Nghĩ kỹ lại, điều này thực sự rất kỳ lạ.

Đạo sĩ Trung Nguyên vốn xuất thân từ nhà họ Bạch, cụ ấy đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của nhà họ Bạch. Vậy thì tại sao cụ ấy còn dám chống lại nhà họ Bạch?

Đây không phải là muốn chết sao?

Thủy Nguyệt nói: “Chính là bởi vì ngôi mộ cổ Tích Sơn. Ngôi mộ cổ Tích Sơn là một kho báu khổng lồ. Đạo sĩ Trung Nguyên có được kho báu này, tin chắc có thể chống lại nhà họ Bạch. Có điều cuối cùng cụ ấy đã thất bại”.

Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Đạo sĩ Trung Nguyên từng vào trong rồi sao? Cụ ấy đã có được thứ gì đó bí mật ư?”

Thủy Nguyệt nói: “Cụ ấy đã xâm nhập vào một số khu vực. Nhưng chưa kịp khai thác được gì thì đã chết trong tay nhà họ Bạch. Ngôi mộ cổ Tích Sơn cũng chính là của cải lớn nhất mà đạo sĩ Trung Nguyên đã để lại cho Trung Hải. Đây càng là hy vọng duy nhất để Trung Hải có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Càn Châu. Sư phụ canh giữ nơi này nhiều năm nay, cũng chính là vì bảo vệ niềm hy vọng này”.

Lăng Khôi càng lúc càng hưng phấn: “Ý của sư phụ là muốn dẫn con vào trong ngôi mộ cổ sao?”

Thủy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, đây là hy vọng duy nhất”.

“Vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta hãy lên đường ngay thôi”, Lăng Khôi lập tức đứng lên trong tư thế đã hoàn toàn sẵn sàng.

“Bây giờ còn chưa được đâu, con còn quá yếu, con thử đánh sư phụ xem nào, nếu thắng thì sư phụ sẽ dẫn con vào trong”, Thủy Nguyệt nói.

“Điều này không thích hợp lắm thì phải?”, Lăng Khôi hơi e ngại.

“Đây là mệnh lệnh”, Thủy Nguyệt không hài lòng: “Hãy dùng thủ đoạn mạnh nhất của con để đánh sư phụ”.

“Vậy thì sư phụ phải cẩn thận đấy nhé”, Lăng Khôi bày ra tư thế, đòn đầu tiên của anh chính là Sợi dây mảnh ba ngón.

Dù sao thì đối phương cũng là một phụ nữ yếu đuối, Lăng Khôi không dám quá mạnh tay.

Ngay sau đó, Lăng Khôi liền hối hận.

“Rầm!”

Không biết có chuyện gì, đối phương đã đấm thẳng vào mặt anh.

Khiến anh bay thẳng xuống đất, chảy cả máu mũi.

Chiêu thức Sợi dây mảnh ba ngón đã bị phá vỡ.

Trời ạ, mạnh đến như vậy sao?

Lăng Khôi vừa lau máu mũi vừa đứng dậy, vẻ mặt hết sức xấu hổ.

“Bảo con dùng thủ đoạn mạnh nhất để đánh sư phụ. Con đang coi thường sư phụ sao?”, sắc mặt Thủy Nguyệt tối sầm lại.

“Con chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương thôi”, Lăng Khôi nhún vai: “Vừa nãy con chỉ thử thăm dò thực lực của sư phụ. Bây giờ con mới đánh thật đây này”.

Hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ trái và ngón trỏ phải áp vào nhau, rồi tấn công cùng một lúc.

Sợi dây mảnh!

Đây là thủ đoạn ban đầu để đánh bại Bạch Kim Thu, sức tấn công của nó mạnh hơn nhiều so với Sợi dây mảnh ba ngón.

Lăng Khôi tự hỏi, thế này chắc là đã có thể gây uy hiếp cho Thủy Nguyệt rồi nhỉ?

Kết quả là...

Vẫn bị chảy máu mũi.

Ngay cả đến gần Thủy Nguyệt trong phạm vị ba mét mà anh cũng không làm được.

“Con quá yếu rồi, tiếp tục đi”.

Thuỷ Nguyệt không ngừng khiêu khích Lăng Khôi, khiến anh hoàn toàn thổi bùng lên ngọn lửa giận. Cuối cùng Lăng Khôi đã ra đòn hiểm nhất.

Có tác dụng không?

Không có.

Mỗi một lần tiến công của Lăng Khôi đều bị nắm đấm của Thuỷ Nguyệt khống chế dễ dàng.

Sau khi tung ra cả trăm đòn, Lăng Khôi ngã xuống đất, cả người đầy thương tích.

“Lẽ nào con chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

“Con khiến sư phụ quá thất vọng”.

“Đứng dậy đi, tiếp tục…”

“…”

Vài tiếng đồng hồ sau, cả người Lăng Khôi đã nhuốm đầy máu, không thể cử động nổi, nằm trên mặt đất thở dốc: “Sư phụ quá mạnh, con không phải đối thủ của sư phụ”.

Đến lúc này, Lăng Khôi mới thật sự ý thức được sự đáng sợ của Thuỷ Nguyệt.

Tất cả suy đoán trước kia đều đã đánh giá thấp thực lực của bà ấy.

Thuỷ Nguyệt lấy ra một viên đan dược đưa cho Lăng Khôi: “Ăn nó và vận dụng khiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh, vài tiếng đồng hồ sau con sẽ hồi phục. Buổi học ngày hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục”.

Thuỷ Nguyệt đi thẳng xuống lầu.

Lăng Khôi bán tín bán nghi nuốt đan dược xuống, sau đó ngồi trên mặt đất vận khí theo kiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Vài tiếng đồng hồ là có thể khôi phục ư?

Chuyện này quá khoa trương nhỉ?

Theo sự lý giải của Lăng Khôi, thương tích giống như vậy, dù có nhận được sự điều dưỡng tốt nhất thì cũng không có khả năng phục hồi trong vài ba ngày.

Kết quả khiến cho Lăng Khôi kinh ngạc.

Anh vừa nuốt viên đan dược xuống, cả người đã nóng bừng lên, làn da trở nên ửng đỏ. Cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều giống như bị đốt cháy. Mà sự phân tách tế bào trong cơ thể đang tăng tốc, năng lực hồi phục của cơ thể tăng nhanh tới mức kinh người.

Cùng lúc này, cơ thể Lăng Khôi đạt đến cực hạn, dưới sự kích thích của đan dược, máu thịt cứ giống như đang lớn lên đầy mạnh mẽ.

Thậm chí Lăng Khôi còn nảy sinh một loại ảo giác: Cơ thể của mình đang lớn hơn, đang cao dần lên.

Sau ba tiếng đồng hồ, vết thương của Lăng Khôi đã liền miệng, hoàn toàn lành lặn như thường.

“Đan dược thật thần kỳ! Sư phụ Thuỷ Nguyệt đỉnh thật đấy, cất giấu không ít thứ hay ho!”, Lăng Khôi đứng dậy xuống lầu.

Chỉ thấy Tô Duệ Hân và Thuỷ Nguyệt đang ngồi hai bên bàn trà chơi cờ vây.

Trước mặt Tô Duệ Hân, Thuỷ Nguyệt trở nên rất dịu dàng, cảm giác giống như bạn già lâu năm, cười cười nói nói.

Trong lòng Lăng Khôi đầy chua chát.

Vãi chưởng, sư phụ không công bằng tí nào.

Trước mặt mình thì cấm này cấm kia, trước mặt vợ mình thì… cảm giác như biến thành người khác..

Lăng Khôi ngồi xổm xuống bên cạnh quan sát, phát hiện ra tài chơi cờ của Tô Duệ Hân không tồi chút nào, thế nhưng kỹ năng chơi cờ của Thuỷ Nguyệt thì còn cao hơn.

Thật ra ưu thế của Thuỷ Nguyệt rất lớn, thế nhưng cảm giác cho người khác lại không lớn, đánh cờ với Tô Duệ Hân cả nửa ngày nhưng không chịu ra nước cờ quyết định.

Rõ ràng bà ấy có thể thắng, thế nhưng lại cứ kéo dài thời gian.

Một người quá cô đơn, chỉ mong có người bầu bạn cùng.

Lăng Khôi cầm lấy quân đen, đi vài nước cờ, sau đó thì thua.

Kết thúc luôn.

Thuỷ Nguyệt rất bất mãn trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sư phụ chơi cờ với Duệ Hân, con xen vào làm gì?”

“Không xem tiếp được nữa”, Lăng Khôi khó chịu đáp lời.

Thuỷ Nguyệt không kiên nhẫn xua tay: “Đi đi, mau đi đi”.

“Sư phụ, lần sau con lại đến thăm người”, Tô Duệ Hân lễ phép đứng dậy, khẽ cúi chào rồi khoác lấy cánh tay của Lăng Khôi: “Chồng à, chúng ta về nhà thôi”.

“Được, về anh nấu cơm cho em ăn”, Lăng Khôi đi xa lắm rồi vẫn không quên quay đầu làm mặt quỷ với Thuỷ Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.