Chiến Thần Phục Thù

Chương 39: Quà mừng thọ



Bà cụ Tô vui vẻ gật đầu, vừa cười vừa quay sang nói với Tô Mộng Như: “Mộng Như, nghe nói món quà cháu chuẩn bị lần này rất đặc biệt, mau lấy ra cho mọi người cùng xem đi”.

Bà cụ Tô vô cùng thương yêu cô cháu gái này.

Tô Mộng Như lấy ra một chiếc hộp đỏ quý giá, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Mộng Như lấy ra một chiếc vòng ngọc từ trong hộp.

Màu ngọc trắng long lanh, trong veo như tuyết, còn mang theo một chút khí lạnh.

Tôn Bác - một người vô cùng am hiểu về đồ cổ đột nhiên thốt lên: “Đây là ngọc Dương Chi đẳng cấp nhất trong số Điền Ngọc Tử. Giá thị trường khoảng ba mươi nghìn một gam. Chiếc vòng này ít nhất cũng phải mua với giá mấy triệu tệ, hơn nữa còn có thể là vô giá! Quả là một tuyệt tác!”

Tô Mộng Như khẽ cười, nói: “Hiệu trưởng Tôn đúng là có mắt nhìn, đây quả thực là ngọc Dương Chi hàng đầu, tôi nhờ một người bạn mua về, chúc cho bà nội phúc như đông hải”.

Advertisement

Bà cụ Tô vui mừng khôn xiết: “Được, Mộng Như đúng là có lòng”.

Tiếp theo, những người xung quanh lần lượt bày ra quà tặng của mình, đều là những châu báu quý hiếm, ít thì vài chục nghìn, nhiều thì hàng trăm nghìn tệ.

Đến lượt Tô Thần, hắn đắc ý lớn giọng: “Mặc dù châu báu quý hiếm nhiều vô kể, nhưng mà nói tới những tác phẩm được cất giấu đang hot nhất trên thị trường gần đây thì phải kể đến tác phẩm điêu khắc của đại sư Cổ Dương. Đặc biệt là những tác phẩm khắc gỗ của đại sư Cổ Dương mới là độc nhất!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Tôn Bác ngưỡng mộ liếc nhìn Tô Thần một cái và nói: “Tô Thần nói không sai, đại sư Cổ Dương bắt đầu bộc lộ tài năng trong giới nghệ thuật các tác phẩm được cất giấu ba năm về trước. Dùng vài chục nghìn là có thể mua được những tác phẩm ông ấy tạo ra trong thời kỳ đầu, nhưng bây giờ giá thị trường đã tăng vọt lên cả vài triệu rồi. Tác phẩm hot nhất chính là “Một Mình Trên Lầu Tây” mới được hoàn thành gần đây của đại sư Cổ Dương, nửa năm trước có thể bán được giá chín mươi triệu trên thị trường! Điều này đã làm chấn động cả thành phố Trung Hải!”

Tác phẩm cất giấu của một nhà nghệ thuật vẫn đang còn sống mà có thể bán ra với cái giá đó đã là kỳ tích rồi!

Mặc dù còn rất nhiều tác phẩm của các nhà nghệ thuật cất giấu có thể bán với giá cao hơn, nhưng đó đều là cái giá có được khi nhà nghệ thuật đó đã mất rất nhiều năm! Bởi vì quá quý hiếm!

Nhà nghệ thuật vẫn còn trên đời đồng nghĩa với việc có thể tiếp tục sáng tác, độ quý hiếm đã giảm đi rất nhiều! Cũng tương đối khó để đẩy giá lên cao!

Tác phẩm của một nhà nghệ thuật vẫn còn đang sống như đại sư Cổ Dương có thể bán ra với cái giá trên trời như thế chính là một kỳ tích.

Nhận được lời tán thưởng của Tôn Bác, Tô Thần phấn khích không thôi: “Mà vào một tháng trước, đại sư Cổ Dương lại tiếp tục sáng tác một tác phẩm có tên là: “Kiệt Tác Pháo Hoa”, vẫn chưa tiến vào thị trường đấu giá đã có người muốn mua với giá ngất trời hai trăm triệu, tạo nên kỷ lục mới của tác phẩm cất giấu trong giới nghệ thuật Trung Hải. Chỉ có điều sau đó đại sư Cổ Dương đột nhiên không muốn bán đấu giá nữa, không ai có được tác phẩm cất giấu đó, thật là đáng tiếc”.

Ồ!

Mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Tô Duệ Hân chạm vào sợi dây chuyền Yên Vũ trên cổ, muốn nói lại thôi, ban nãy khi nghe Tô Thần nói về “Kiệt Tác Pháo Hoa’, hai mắt Tô Duệ Hân rõ ràng đã sáng bừng cả lên. Bởi vì đó chính là tuyệt tác mà đại sư Cổ Dương dùng để hình dung về phụ nữ và tình yêu, là tác phẩm nghệ thuật mà vô số người phụ nữ thầm ước ao có được.

Tô Thần đưa ra một cái hộp gấm rồi lấy ra một bức điêu khắc bằng gỗ từ bên trong, trên đó được điêu khắc hình ảnh một con thuyền buồm, trông vô cùng tinh xảo và sinh động, mang trong mình một loại khí thế cánh buồm vươn tận mây trời, mạnh mẽ tiến ra biển khơi.

“Đây là tác phẩm cất giấu từ lâu của đại sư Cổ Dương, “Vân Phàm”. Cháu phải bỏ ra năm triệu mới mua được nó. Hôm nay tặng cho bà nội làm quà mừng thọ, hi vọng sự nghiệp của bà nội giống như con thuyền này, giương buồm ra khơi, đạp bằng sóng gió”, Tô Thần cung kính đưa tác phẩm vào tay bà nội.

Bà cụ Tô nhìn ngắm bức điêu khắc trong tay hồi lâu, cười đến mức không ngậm mồm lại nổi: “Bà hài lòng nhất với món quà này, không uổng công bà nội thương cháu”.

Nhận được lời khen của bà nội, Tô Thần càng cảm thấy lâng lâng. Trước mắt thì món quà của hắn là đắt giá nhất, khiến cho hắn có cảm giác mình hơn người.

Tô Thần nhìn sang Tô Duệ Hân, cười nói: “Em Hân, lần này em hỗ trợ nhà họ Tô ký được dự án hợp tác với Công đoàn Trung Hải, có thể thấy năng lực của em cũng không tầm thường, bên ngoài có không ít người đang đồn em có mối quan hệ rộng, xưa không bằng nay. Anh đoán là món quà em chuẩn bị cho bà nội lần này cũng không thua kém gì anh, mau lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi”.

Tô Thần cố ý tâng bốc Tô Duệ Hân lên cao tít bởi hắn biết chắc Tô Duệ Hân chẳng tặng được món quà tử tế gì. Lát nữa nếu quà của Tô Duệ Hân quá tầm thường thì khó tránh khỏi bị người ta chế giễu, dị nghị.

Đây là cách hủy hoại hình tượng và danh vọng của Tô Duệ Hân trong vô hình.

Rắp tâm thật là độc ác và xấu xa.

Những người khác cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng thế, nghe nói giờ Duệ Hân phát tài rồi, có thể đại diện cho nhà họ Tô đi bàn chuyện hợp tác. Quà tặng nhất định cũng sẽ không kém gì Tô Thần đâu đúng không?”

“Chắc chắn là thế rồi, bây giờ các mối quan hệ của Duệ Hân không thường tí nào đâu, nghe nói bên ngoài có cả ông trùm chống lưng cho đấy. Quà tặng sao có thể kém được?”

Tô Duệ Hân nắm lấy góc áo, sắc mặt đỏ bừng.

Sao mà cô lại không biết ý đồ của Tô Thần, nhưng mà món quà cô mua lần này thật sự quá rẻ mạt, chỉ là một chuỗi tràng hạt nhỏ Diệp Tử Đàn, giá không quá năm mươi nghìn tệ.

Năm mươi nghìn tệ này còn khiến cô phải đắn đo mãi mới dám mua. Vốn dĩ không định khoa trương gì, chỉ là món quà tạm ổn là được. Nhưng mà với tình hình như bây giờ, làm sao cô trở tay nổi chứ?

Đúng vào lúc này, Lăng Khôi đột nhiên lấy ra một chiếc hộp gấm, lớn giọng nói: “Lần này đúng là vợ tôi đã chuẩn bị một món quà lớn để chúc thọ bà nội, bởi vì món quà này quá quý giá nên vợ tôi không yên tâm mang nó theo người, vậy nên tôi vẫn luôn là người bảo quản nó”.

Mọi người đồng loạt hiếu kỳ nhìn sang, chỉ thấy chiếc hộp gấm trên tay Lăng Khôi vừa rách vừa cũ, giống như lôi ra từ trong thùng rác.

“Lăng Khôi, món quà này cậu nhặt từ trong thùng rác ra đấy à?”

“Đúng thế, món quà rác rưởi như vậy mà cũng dám mang đến tặng bà cụ Tô? Còn nói món quà quá quý giá? Cậu ta đúng là khiến tôi cười chết mất”.

Lăng Khôi đang định giải thích thì Chu Lam đột nhiên giáng xuống cho anh một cái bạt tai, cướp lấy cái hộp rồi ném xuống đất: “Lăng Khôi, mày còn lắm lời nữa thì cút luôn cho tao!”

“Mẹ, con xin lỗi, là do con dạy dỗ không đến nơi đến chốn. Món quà rác rưởi này căn bản không phải do con gái con tặng, là Lăng Khôi nó tự muốn tặng”, Chu Lam lập tức đứng dậy xin lỗi.

Nụ cười trên mặt bà cụ Tô dần biến mất, xua tay nói: “Thôi bỏ đi, chuyện xấu ở trong nhà không nên để cho người ngoài thấy. Lần này Duệ Hân lập được công lớn cho gia tộc chúng ta, trong lòng hơi ngạo mạn, không tặng quà cũng không sao. Mẹ có thể hiểu được”.

Chu Lam đang định thúc giục Tô Duệ Hân tặng quà thì bà cụ Tô đã đứng lên, lớn giọng nói: “Nếu như người nhà họ Tô đều ở đây thì tôi cũng nhân cơ hội tuyên bố một thông tin. Ban nãy Trần Giang đã đưa tới ba mươi triệu tiền sính lễ tới hỏi cưới Duệ Hân, tôi đã đồng ý rồi. Duệ Hân, hôm nay cháu hãy đính hôn cùng với Trần Giang ở đây luôn đi. Từ bây giờ bước qua cánh cổng nhà họ Trần, hưởng thụ nốt phần đời xa hoa phú quý, cũng coi như bà thưởng cho công lớn mà cháu mang đến cho nhà họ Tô”.

Ngay lúc này, Trần Giang mặc vest đi giày da cao ngạo bước từ ngoài vào: “Cảm ơn bà cụ Tô tác thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.