Lăng Khôi dan díu với Lục Tử Ca sau lưng vốn dĩ đã là nỗi đau chất chứa trong lòng mình. Nhưng bây giờ gia tộc lại vì lợi ích mà chẳng hề để tâm đến cảm nhận của mình, còn xát muối vào vết thương của mình nữa.
“Muốn Lăng Khôi làm trung gian, sao các người không tự mình liên hệ”, Tô Duệ Hân rất không vui nói.
Tô Duệ Hân hơi bất bình cho Lăng Khôi.
Trước đây nhà họ Tô xem Lăng Khôi là con lợn con chó, thẳng thừng ném quà của Lăng Khôi ngay trong lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, còn công khai đuổi Lăng Khôi đi.
Lúc ở nhà Trương Khởi Lâm, người nhà họ Tô biết rõ Lăng Khôi đi thách đấu với tay đấm huy chương bạc, thế mà cũng không cản anh lại.
Bây giờ lúc cần đến Lăng Khôi thì lại bảo mình ra mặt sao?
Cái gia tộc này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thậm chí có phần chán ghét.
Tô Thần nói: “Duệ Hân, em là người nhà họ Tô, từ nhỏ đã được hưởng sự ưu ái của nhà họ Tô, bây giờ nhà họ Tô gặp chuyện, em phải góp sức chứ”.
“Cứ quyết định vậy đi. Duệ Hân, cháu bảo Lăng Khôi liên hệ với Lục Tử Ca, hẹn cô ta ăn cơm. Có thể móc nối được quan hệ với Lục Tử Ca hay không có liên quan đến sự sống còn của dự án thảo dược của chúng ta đấy”, bà cụ Tô ra lệnh, cũng không cho Tô Duệ Hân cơ hội từ chối mà đã rời đi.
“Duệ Hân, em còn là người nhà họ Tô ngày nào thì bắt buộc phải ưu tiên đến lợi ích của nhà họ Tô trước, anh tin em có thể làm được”.
“Duệ Hân, cô đừng để bà cụ Tô thất vọng đấy. Bà cụ Tô đã vất vả vì cái nhà này nhiều rồi, quả thật chẳng dễ dàng gì”.
…
Mọi người đều chân thành chỉ bảo Tô Duệ Hân.
Lúc này, bọn họ đều đã đi hết chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đứng ngây người trong văn phòng.
Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy lạnh cả người, đôi mắt hiện lên một vẻ thê lương.
...
Tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận là căn phòng rất rộng lớn.
Khoảng thời gian này Lăng Khôi vẫn ở đây.
Ngay cả Lâm Vân bình thường cũng không dám gõ cửa làm phiền.
Ngoài Lăng Khôi ra cũng chỉ có một người có thể tự do ra vào nơi này.
Đó là Huyết Vũ.
Lúc này, Lăng Khôi đang để trần thân trên ngồi trong bồn tắm hình tròn trong phòng tắm.
Huyết Vũ cầm một con dao phẫu thuật rạch vào cánh tay phải của Lăng Khôi, từng chút từng chút lấy đầu đạn gỉ sét ra.
Cả quá trình không hề được gây tê.
Lăng Khôi ngồi thẳng như người sắt, trong miệng còn cắn một con dao nhỏ dài khoảng một thước, mồ hôi nhễ nhại nhưng anh không hề cau mày.
Thời xưa có chiến thần qua năm ải, chém sáu tướng, cười nói đến bàn cờ, tách xương trị vết thương.
Mà ngày nay Lăng Khôi mình đồng da sát, lấy đạn không cần thuốc tê, không than một tiếng.
Có lẽ với người ngoài, đây là chuyện chẳng thể tưởng tượng được.
Nhưng đây chỉ là chuyện quá đỗi bình thường với Lăng Khôi.
Anh từng mang theo dao súng trong người đi cả hàng trăm kilomet chỉ để giết một người.
Cũng từng lấy rượu sát trùng trên chiến trường, dùng lửa hơ dao để lấy đạn găm sâu vào da thịt, chỉ vì một trận thắng.
Từng uống loại rượu mạnh nhất, từng “thưởng thức” phụ nữ gợi cảm nhất, trải qua cay đắng khó khăn nhất, cũng từng chịu tội lỗi nặng nhất.
Chỉ cần mình còn hơi thở thì chiến trường này vẫn chưa kết thúc!
Đàn ông con trai mình đồng da sắt, không hề màng đến sống chết.
Con dao trong tay Huyết Vũ nhanh chóng đảo qua đảo lại, một lát sau đã lấy được viên đạn gỉ sét đó ra: “Đầu đạn này đã ở trong cơ thể anh ba năm, nếu không phải được thuốc kháng sinh chống đỡ thì cánh tay của anh đã bị hủy từ lâu rồi. Tô Duệ Hân chăm anh rất tốt”.
Giọng Huyết Vũ không thể bình tĩnh được khi nói câu cuối cùng.
“Nhưng trong cơ thể anh vẫn còn một trăm lẻ tám đầu đạn giống vậy nữa. Tôi cũng chỉ có thể lấy ra đầu đạn ở tay chân và những vị trí không sâu thôi, tôi không có cách nào lấy bảy mươi hai viên còn lại đang găm chặt sâu trong cơ thể anh ra được”, Huyết Vũ không thể tưởng tượng được lúc đầu rốt cuộc vị chủ soái này đã trải qua nỗi đau và dằn vặt thế nào ở trên núi Tuyết Long.
Anh ấy làm thế nào mà có thể kiên cường sống đến ngày hôm nay?
Từ từ định thần lại, Huyết Vũ nói: “Hiêu Vương, hôm nay đến đây thôi, anh nghỉ ngơi vài ngày đi, lần sau tôi sẽ tiếp tục lấy đạn ra”.
“Không cần đâu, cứ tiếp tục là được, lấy hết những đầu đạn cô có thể lấy ra đi”, Lăng Khôi cắn con dao nhỏ, nói không rõ lắm, nhưng sự dứt khoát trong lời nói lại không cho phép người khác từ chối.
Huyết Vũ không cãi lại anh, cô ta gật đầu sau đó nắm chặt dao phẫu thuật tiếp tục lấy đạn ra cho Lăng Khôi.
Viên thứ hai, viên thứ ba.
Tay Huyết Vũ rất vững vàng, còn vững hơn bác sĩ giỏi hàng đầu từng trải qua vô số cuộc phẫu thuật. Con dao trong tay cô ta ngày càng nhanh dường như muốn phác họa nên từng đóa hoa.
Cô ta từng là tay bắn tỉa giỏi nhất bên cạnh Lăng Khôi, có thể chỉ dựa vào súng bắn tỉa hạng nặng bắn từ xa mà chính xác bắn nổ đầu kẻ thù ở khoảng cách hơn hai nghìn mét.
Tay súng thần ở đẳng cấp này, bảo tay cô ta không vững chắc mà được à?
Từng đầu đạn gỉ sét được lấy ra.
Từ đầu đến cuối cả người Lăng Khôi sừng sững như núi, không hề bị quật ngã.
Sau khi lấy đầu đạn thứ ba mươi bảy ra, cuối cùng Lăng Khôi cũng run lên, sau đó hai mắt tối sầm lại ngã xuống.
“Hiêu Vương”.
Huyết Vũ đau lòng kêu lên, cô ta vươn tay ôm cơ thể anh vào lòng, vội vàng xử lý sạch sẽ vết thương, sát trùng, băng bó cho anh, sau khi tiêm kháng sinh xong thì ôm anh lên giường.
Nhìn thanh niên cả người đều bị băng bó, tâm tư của Huyết Vũ cũng trở về lúc ở trên núi Tuyết Long, nhớ lại cảnh tàn sát khốc liệt, mưa bom bão đạn lúc đó.
Nghĩ đến người từng là chủ soái dẫn dắt binh sĩ xông pha chiến trường, nhìn vô số vết thương do dao đạn trên người anh, mắt Huyết Vũ cũng ngân ngấn nước.
“Hiêu Vương, tôi xin lỗi. Với năng lực hiện giờ của tôi cũng chỉ có thể giúp anh lấy được ba mươi bảy đầu đạn thôi. Còn bảy mươi hai đầu đạn còn trong cơ thể anh thì tôi lực bất tòng tâm”.
“Chỉ có Quốc Thủ Thánh Y mới có khả năng loại bỏ hết đầu đạn trong người anh, nếu không mạng sống của anh không còn được bao lâu nữa”, Huyết Vũ càng nói cảm xúc càng kích động: “Bất kể là vượt trăm sông ngàn núi, bị bao thứ cản trở, tôi cũng sẽ tìm được vị Quốc Thủ Thánh Y mất tích đã lâu kia về. Hiêu Vương, anh đợi tôi trở lại nhé”.
Huyết Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn bông cho Lăng Khôi, sau đó lặng lẽ rời đi.