Chiến Thần Phục Thù

Chương 57



Trần Giang vốn dĩ nghe tới tên Trương Khởi Lâm đã không dám làm gì, nhưng nghe thấy có thể cưới được người đẹp Tô Duệ Hân, Trần Giang quyết định thử xem sao, anh ta nói: “Hôm nay Trương Khởi Lâm đã đến biệt thự của Hàn Thiên Hào, cháu cũng đến cùng ông ta. Nếu ông ta đã bắt cóc em Hân thì cháu càng không thể từ chối việc giúp đỡ, nhất định phải ra mặt vì em Hân. Bố cháu và Trương Khởi Lâm có quan hệ khá tốt, ngày trước ở biệt thự của Hàn Thiên Hào, cháu và Trương Khởi Lâm cũng khá hợp nhau. Nếu cháu đến cửa đòi người, ông ta biết Tô Duệ Hân là vợ tương lai của cháu thì nhất định sẽ thả người”.

Chu Lam nghe xong cực kì cảm động: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi đòi người. Càng kéo dài thời gian, cô lo Duệ Hân sẽ bị chúng nó làm nhục mất”.

Trần Giang phất tay nói: “Được, bây giờ cháu sẽ cùng mọi người đi đến đó đòi người. Nhà họ Trần và nhà họ Tô hợp sức lại thì sức uy hiếp cũng lớn hơn, cộng thêm mối quan hệ trên bàn rượu của cháu với Trương Khởi Lâm thì chắc chắn ông ta sẽ thả người”.

Mọi người vội vội vàng vàng đến sơn trang Thủy Nguyệt.

Kết quả nhìn thấy chiếc xe đã từng xuất hiện trong camera giám sát ở ngay cổng lớn của sơn trang Thủy Nguyệt.

Tâm trạng mọi người đều thấp thỏm lo âu, trong lòng gần như chắc chắn được rằng Trương Khởi Lâm đã bắt cóc Tô Duệ Hân.

Nhưng cổng lớn của sơn trang Thủy Nguyệt đã đóng, gọi cổng cũng không ai ra mở, cuối cùng Trần Giang tự giới thiệu tên tuổi, Hổ gia mới chậm rãi ra mở cổng. Lúc ra đến nơi ông ta nhìn thấy Trần Giang và đám người bà cụ Tô đứng đông đảo bên ngoài.

Hổ gia biết ngay họ đến đây làm gì.

Trần Giang thấy tự giới thiệu xong liền có người mở cửa, lập tức cảm thấy bản thân cảm thấy rất có thể diện, gương mặt dương dương đắc ý: “Hổ gia, chúng tôi đến thăm hỏi sếp Trương”.

Hổ gia không vui nói: “Vừa nãy không phải cậu vừa uống rượu với sếp Trương sao, còn đến thăm hỏi cái quái gì nữa. Sếp Trương ngủ rồi, các người để sau đi”.

Trần Giang lập tức lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, thản nhiên nhét vào trong túi của Hổ gia: “Hổ gia, cô gái mà các anh đưa đi tên là Tô Duệ Hân, là vợ sắp cưới của tôi. Cũng là cháu gái của bà cụ Tô. Mong anh giúp tôi chuyển lời đến sếp Trương, mong sếp Trương giơ cao đánh khẽ, xong chuyện này tôi sẽ tặng lễ vật hậu hĩnh”.

Hổ gia cau mày, rõ ràng rất lúng túng.

Trần Giang lại nói: “Hổ gia, thế gian này không thiếu hoa thơm cỏ lạ. Sếp Trương anh tuấn mạnh mẽ như vậy thiếu gì phụ nữ chứ? Nhưng Tô Duệ Hân lại là viên ngọc quý của nhà họ Tô và nhà họ Trần chúng tôi. Ít nhất thì anh cũng nên cho sếp Trương biết thân phận của cô ấy, để sếp Trương quyết định”.

Hổ gia nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý. Hóa ra người phụ nữ đó không phải gái tiếp rượu tầm thường, mà có thân phận cao quý, vậy thì nhất định phải báo cho Trương Khởi Lâm một tiếng. Ít ra sau khi Trương Khởi Lâm biết sẽ đưa ra lựa chọn thế nào, thì đó là việc của Trương Khởi Lâm.

Dù sao đàn em như hắn cũng đã làm hết trách nhiệm rồi.

“Được, mấy người đến phòng khách tầng một ngồi đợi, tôi đi báo tin”, sau khi đưa mọi người vào cửa, Hổ gia đóng cổng biệt thự, lúc này mới quay trở lại phòng khách lên tầng báo cáo.

Trong phòng khách, không khí bí bách ngột ngạt.

Mọi người đều lo lắng bất an.

Trần Giang mạnh miệng nói: “Bà cụ Tô đừng lo lắng, vừa nãy Hổ gia vừa nhìn thấy cháu gọi cửa liền ra mở, cho thấy bọn họ đã rất nể mặt cháu. Trương Khởi Lâm mà biết Tô Duệ Hân là vợ sắp cưới của cháu thì nhất định sẽ thả người”.

Chu Lam gật đầu nói: “Trần Giang cậu lợi hại thật đấy. Lần này đã mắc nợ cậu nhiều rồi”.

Trần Giang càng thêm lâng lâng: “Duệ Hân là vợ tương lai của cháu, đây là điều mà cháu nên làm. Sau khi Duệ Hân gả cho cháu, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ một thương tổn nào”.

Tâm trạng của Chu Lam cuối cùng cũng ôn hòa lại không ít: “Được, tốt lắm”.

Lúc này, Hổ gia quay lại nói: “Trần Giang, bà cụ Tô, sếp Trương đã biết thân phận của cô Tô và đồng ý thả người”.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên Hổ gia lại bổ sung thêm một câu, làm mọi người biến sắc: “Nhưng sếp Trương cũng nói, đêm nay, Tô Duệ Hân thuộc về sếp Trương. Sáng sớm ngày mai sẽ trả lại cho mấy người”.

Cái này...

Chu Lam lập tức mềm nhũn hai chân, ngã thẳng lên ghế sofa.

Trần Giang còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này bên ngoài đột nhiên xuất hiện mười mấy gã đàn ông cao lớn đều mặc đồ đen tiến vào, tất cả đều là những tay đấm trên sàn đấu Kỳ Lân, oai hùng dữ tợn, khiến người ta không dám thở mạnh.

Lời Trần Giang vừa đến cổ họng liền gắng sức nuốt lại. Anh ta quay người nói với bà cụ Tô: “Bà cụ Tô, Tô Duệ Hân sắp bị vấy bẩn rồi, vậy thì cháu cũng không cần mối hôn nhân này nữa, rất xin lỗi”.

Bà cụ Tô hít sâu một hơi, không nói gì nữa.

Lúc này Chu Lam nắm lấy bàn tay của bà cụ Tô: “Mẹ, cầu xin mẹ, hãy nói chuyện với Trương Khởi Lâm lần nữa đi”.

Bà cụ Tô đột nhiên hất tay Chu Lam ra: “Chu Lam, đầu óc cô có vấn đề à? Hôm nay tôi vác cái mặt già này đến đây đã là nể mặt Duệ Hân lắm rồi, cũng đã tận lực làm tròn trách nhiệm của người bà nội! Việc tiếp theo tôi không có cách nào giúp được nữa”.

Chu Lam tuyệt vọng ngã nhào xuống đất, khóc lóc thất thanh: “Không thể nào, mẹ không thể bỏ mặc Duệ Hân được, con bé là cháu gái mẹ mà!”

“Thật quá mất mặt!”, bà cụ Tô quát lớn, đang định đưa mọi người rời đi.

Lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến động tĩnh cực lớn.

“Rầm!”

Chiếc cổng sắt của biệt thự liền bị đạp tung ra.

Một nhóm người hùng hùng hổ hổ xông vào.

Tất cả đều mặc đồng phục rằn ri.

Thoạt nhìn cũng phải hơn trăm người.

Sau khi vào cửa lập tức xếp thành hai hàng trái phải, dáng đứng uy nghiêm như súng.

Ba người vượt qua khúc cua, tiến thẳng vào sảnh lớn.

Mã Đằng và Giang Nhược Ly một nam một nữ đứng hai bên trái phải, nhanh chóng tiến vào cùng một nam thanh niên.

Nam thanh niên này mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao thoải mái, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, ngẩng đầu rảo bước tiến vào.

Không phải Lăng Khôi thì còn ai vào đây nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.