Lúc đầu mọi người lần lượt mời rượu người đã từng là hotgirl của trường, Tô Duệ Hân vô thức uống hơi nhiều.
Sau đó mọi người cứ liên tục nhắc đến chuyện Lăng Khôi vượt quá giới hạn, trêu hoa ghẹo nguyệt càng làm Tô Duệ Hân buồn bực khó chịu nên cô uống càng nhiều hơn.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô không cẩn thận đi vào một sảnh tiệc khác.
Sảnh Hàn Nha.
Trong sảnh có tám nam và tám nữ.
Phụ nữ ăn mặc sexy lộ trước lộ sau, áo cực mỏng để lộ ra làn da trắng nõn, váy ngắn cũn cỡn lộ ra đôi chân dài. Mấy gã đàn ông thì cởi trần, nam nữ hòa vào nhau, quẩy rất nhiệt tình dưới nền nhạc phối hợp.
Cầm đầu trong số đó chính là Lưu Giang.
Gã đàn ông to cao lực lưỡng ba mươi tuổi, cao một mét chín, cực kỳ khỏe khoắn. Hôm nay vừa giành chiến thắng trong trận thi đấu tay đấm huy chương vàng, hắn đã mời mấy người bạn đến đây cùng uống rượu chúc mừng.
Còn mấy phụ nữ ở đây, có vài người được dẫn theo, vài người được Thủy Nguyệt Lâu sắp xếp đến uống cùng.
Khoảnh khắc Tô Duệ Hân vừa mơ màng mở cửa ra, mọi người đều kinh ngạc.
Xinh đẹp như hoa.
Tất cả phụ nữ ở đó đều không sánh được với cô.
Ngay cả Lưu Giang cũng thất thần một lúc.
Chẳng mấy chốc một gã đàn ông với vẻ mặt gian xảo nhận ra suy nghĩ của Lưu Giang bèn kéo Tô Duệ Hân vào phòng VIP: “Người đẹp à, vừa hay vào đây uống với đại ca tôi vài ly đi”.
Sức của hắn khá mạnh, Tô Duệ Hân gầy yếu không vùng ra được.
Trương Lộ bèn nói thẳng tên của Tô Duệ Hân: “Duệ Hân là người của tập đoàn Tô Thị ở Trung Hải, các người đừng làm bậy”.
Kết quả Trương Lộ bị hắn tát một bạt tai.
“Chỉ là một tập đoàn Tô Thị mà cũng dám ra oai sao? Cút ngay cho tôi”, gã đàn ông gian xảo đó tiện tay đẩy Trương Lộ ra khỏi phòng VIP.
Chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đang cực kỳ hoảng sợ ở trong phòng, cô cứ thế bị gã đàn ông gian xảo đó kéo đến ngồi cạnh Lưu Giang: “Đại ca của tôi - Lưu Giang là tay đấm huy chương vàng trong sàn đấu ngầm, là đệ tử số một của sư phụ Trần Nguyên. Có thể có cơ hội ngồi cạnh, uống rượu với đại ca là phước đức tám đời của cô đấy có biết không?”
Dứt lời hắn rót cho Tô Duệ Hân một ly rượu.
Lúc này Tô Duệ Hân đã tỉnh táo hơn một chút, cô cũng biết không uống ly rượu này thì không thể ra khỏi đây nên cô cầm ly rượu lên uống cạn: “Tôi mời anh”.
“Được, tốt lắm”, gã đàn ông gian xảo cực kỳ phấn khích, lại rót thêm cho Tô Duệ Hân một ly nữa: “Phải mời nhau ba ly thì mới gọi là trọn tình trọn nghĩa”.
Lưu Giang kiêu ngạo ngồi bên cạnh, rất hài lòng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Tô Duệ Hân bưng ly rượu lên uống thêm ly nữa.
Sau đó Tô Duệ Hân tự rót cho mình ly thứ ba, một hơi uống cạn: “Tôi có thể đi rồi chứ?”
Gã đàn ông gian xảo không ngờ tửu lượng của Tô Duệ Hân lại tốt vậy, còn rất hiểu các quy tắc, nhất thời hắn càng có hứng thú với người phụ nữ này. Lúc vừa định lên tiếng thì Lưu Giang bỗng xua tay nói: “Chương Đầu, chúng ta là người giữ trữ tín, không được thô lỗ”.
Lúc này gã đàn ông gian xảo mới lùi lại hai bước: “Vâng, thưa đại ca”.
Lưu Giang hứng thú nhìn Tô Duệ Hân, ga lăng giơ tay phải ra: “Hay lắm, cô gái này càng lúc càng thú vị. Tôi là Lưu Giang, đệ tử số một của phòng tập boxing Trần Thị”.
Tô Duệ Hân không giơ tay ra mà chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Tô Duệ Hân”.
Bàn tay Lưu Giang lúng túng vài giây, sau đó cầm lấy một chai Vodka bên cạnh, rót đầy vào một ly rượu nhỏ rồi đưa cho Tô Duệ Hân: “Uống hết ly này thì cô có thể rời khỏi đây, tôi chắc chắn sẽ không làm khó cô”.
Dung tích của ly nhỏ này là hai mươi lăm mililit, tương đương với một phần tư cân rượu trắng.
Hơn nữa độ cồn của rượu Vodka rất cao, phải đến sáu mươi lăm độ.
Dù là đàn ông, chỉ cần uống một hớp thôi cũng say.
Tô Duệ Hân không phải là người mới bước vào giới kinh doanh, dĩ nhiên cô biết độ nguy hiểm của ly rượu này.
Nhưng cô có lựa chọn sao?
Không có.
“Anh sẽ giữ lời chứ?”, Tô Duệ Hân lạnh lùng hỏi.
Lưu Giang đáp: “Lời Lưu Giang tôi đã nói thì phải làm, người ở đây có thể làm chứng”.
Miệng hắn thì nói mấy lời chính nhân quân tử nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ nham hiểm.
Uống hết một phần tư cân rượu sao có thể không say cho được?
Cô say rồi, tối nay cô sẽ thuộc về tôi.
Tôi muốn làm thế nào cũng được.
Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời ngay sau đó, Lưu Giang không khỏi nở nụ cười.
Trong đầu Tô Duệ Hân bỗng hiện lên dáng vẻ của Lăng Khôi, cô mắng anh cặn bã, lúc anh nên xuất hiện thì chẳng bao giờ thấy mặt anh đâu.
Lúc này, Tô Duệ Hân chỉ có cảm giác chân mình sắp rời khỏi mặt đất, đầu óc choáng váng, cả người nóng hừng hực như không thể đứng vững được nữa, nhưng Tô Duệ Hân vẫn loạng choạng muốn rời khỏi phòng.
Có điều, cô vừa đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn.
“Không vội, uống hớp trà cho thanh mát cổ họng đã, như vậy sẽ tỉnh táo hơn một chút”, Lưu Giang kéo Tô Duệ Hân ngồi lại chỗ vừa rồi, giả vờ giả vịt rót cho Tô Duệ Hân một cốc trà: “Tửu lượng của cô khá lắm, cũng rất hiểu quy tắc này kia, tôi sẽ chăm sóc cho cô”.
Tô Duệ Hân uống ực hai hớp trà, muốn tỉnh táo chút rồi rời đi, nhưng độ cồn của rượu dần có tác dụng, cô cảm giác ngày càng chóng mặt, ý thức cũng dần không được tỉnh táo nữa.
Lưu Giang càng dựa vào gần, hắn kéo cánh tay Tô Duệ Hân lại, cô cũng không giãy ra.
Lưu Giang nghĩ cơ hội đã đến.
Chương Đầu nhân lúc này nói: “Bữa tiệc hôm nay đến đây thôi, đại ca còn có chuyện gấp phải xử lý”.
“Vâng, bọn tôi hiểu cả mà. Anh Giang, bọn tôi đi trước đây”.
“Chúc anh Giang tối nay thưởng thức được cảnh đẹp, bọn tôi không quấy rầy nữa”.
“Anh Giang không chỉ giành được chiến thắng cuộc thi mà tình trường cũng có thu hoạch, thật khiến người khác ngưỡng mộ”.