Người ta vẫn nói rằng gia tộc càng lớn thì càng trọng nam khinh nữ. Nhà họ Tô chính là một ví dụ điển hình. Nhưng Trần Nguyên biết, Đường Thục Thanh là một ngoại lệ, cô ta thường ở bên cạnh ông cụ Đường, được ông cụ Đường coi trọng. Hai người con trai của cụ Đường, ai nấu đều là rồng trong biển người, nhưng cũng không dám coi thường Đường Thục Thanh.
Đường Thục Thanh nói: “Anh Lăng là khách quý của nhà họ Đường chúng tôi, đương nhiên tôi phải tới rồi. Hơn nữa chuyện phế bỏ Lưu Giang cũng có phần của tôi. Ông muốn đòi lại sự công bằng cho đồ đệ của mình mà tôi không đến thì không hợp tình hợp lý”.
Trần Nguyên sửng sốt, không ngờ Đường Thục Thanh cũng đã tham gia vào việc khiến Lưu Giang tàn phế. Nhưng điều này cũng khiến cụ ta nhẹ nhõm hơn, chỉ một tên Lăng Khôi cỏn con làm sao có thể tiêu diệt được Lưu Giang?
Hóa ra là nhờ đến sự giúp đỡ của Đường Thục Thanh.
Xét cho cùng, tên Lăng Khôi này chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi cáo mượn oai hùm mà thôi.
Trần Nguyên nghiến răng và nói với vẻ không cam tâm: "Hắn đã đánh đệ tử Trương Khởi Lâm của tôi thành tàn phế, lại đánh tàn phế nốt đệ tử yêu Lưu Giang của tôi nên có mối hận ngút trời với boxing Trần Thị chúng tôi. Cô Đường, cô chắc chắn là muốn che chở cho tên ngốc này chứ?”
Đường Thục Thanh bình tĩnh nói: "Chuyện mà ông nội giao phó, Thục Thanh không dám quên”.
"Được rồi, thằng nhóc được lắm. Hôm nay Đường Thục Thanh che chở cho cậu, tôi tạm tha cho cậu một mạng. Nhưng cậu đừng tưởng rằng từ giờ trở đi đã có thể kê cao gối ngủ rồi. Sẽ có một ngày tôi phải khiến cậu phải trả giá vì hành vi của mình. Boxing Trần Thị chúng tôi là một trong những thành viên của Công hội quyền anh Trung Hải, tuyệt đối không phải loại con kiến thấp hèn như cậu có thể hiếp đáp”, Trần Nguyên dứt lời liền quay người định rời đi.
“Tôi bảo ông đi rồi sao?”, Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Trần Nguyên quay lại, tức giận nói: "Hôm nay tôi nể mặt cô Đường không tính toán với cậu, cậu còn muốn thế nào?”
"Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm bố, dạy mà không nghiêm là lỗi của người làm thầy”, Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Trước đây Lưu Giang đã từng lấy danh tiếng của ông để trấn áp tôi, lại còn dám có ý đồ đến vợ tôi, ông nghĩ mình cứ thế bỏ đi là xong sao?”
“Cậu muốn thế nào?”, Trần Nguyên tức giận nhảy dựng lên. Trong lòng thầm nghĩ rằng Lăng Khôi đang cậy thế Đường Thục Thanh để trấn áp mình, nếu Đường Thục Thanh không có ở đây, cụ ta đã sớm xông thẳng lên đánh chết Lăng Khôi rồi.
"Đập đầu xuống đất chín lần, khấu đầu quanh hồ. Sau khi mặt trời ló dạng mới được rời khỏi đây”, Lăng Khôi nói.
"Hỗn láo! Tôi đường đường là một quyền sư của boxing Trần Thị, sao có thể chịu sự sỉ nhục như thế. Cái mà tôi đại diện chính là thể diện của boxing Trần Thị, nếu như làm theo cách mà cậu vừa nói, boxing Trần Thị chúng tôi sao có thể đứng vững được ở giới quyền anh nữa chứ?”, Trần Nguyên như muốn nổ tung.
Thật vậy, điều quan trọng nhất đối với các võ sĩ là danh tiếng, các phòng tập boxing cũng vậy. Nếu danh tiếng bị chà đạp, họ không có cách nào để tiếp tục làm ăn nữa.
Nếu Trần Nguyên thực sự làm như vậy thì toàn bộ phòng tập quyền anh của nhà họ Trần sẽ bị tai tiếng, cho dù có phải liều mạng, họ cũng phải tìm Lăng Khôi để lấy lại danh tiếng của mình.
Hành động này của Lăng Khôi đã không còn là cuộc chiến chống lại một mình Trần Nguyên nữa, mà là cuộc chiến chống lại toàn bộ phòng tập boxing Trần Thị.
Đoàn Hổ Uy không nhịn được nữa liền nói: "Thưa anh, Trần Nguyên thì không đáng sợ, nhưng thực lực của boxing Trần Thị rất mạnh. Một khi đắc tội với cả boxing Trần Thị, cô Đường cũng khó vì anh mà ra mặt, mong anh cân nhắc kỹ trước khi nói”.
Đường Thục Thanh cũng không muốn sự việc trở thành vấn đề lớn như vậy, liền nhẹ nhàng nói: "Anh Lăng Khôi, tôi cho rằng có thể kết thúc mọi chuyện từ chỗ Trần Nguyên, cũng không cần phải dây dưa đến toàn bộ boxing Trần Thị”.
“Tôi đã chỉ cho ông con đường sống, ông có thể không đi. Vậy thì để tôi tiễn ông xuống Hoàng Tuyền”, Lăng Kiệt không hề lay động, trong đầu hiện ra cảnh tượng Lưu Giang không ngừng hiếp đáp vợ mình ở sảnh Hàn Nhai.
Lăng Khôi không phải là người dễ nổi nóng.
Nhưng lần này, Lăng Khôi thực sự tức giận.
"Cô Đường, cô cũng thấy rồi. Thằng nhóc này đang khinh thường toàn bộ boxing Trần Thị chúng tôi. Tiếp theo đây cô sẽ không vì bảo vệ hắn mà gây thù chuốc oán với boxing Trần Thị chúng tôi chứ?”, Nguyên Nguyên gầm lên.
"Anh Lăng, nếu anh chỉ đối phó với một mình Trần Nguyên, hôm nay tôi sẽ bảo vệ anh. Nhưng nếu như anh muốn đối phó với cả boxing Trần Thị thì tôi không giúp được anh rồi. Anh phải suy nghĩ cho kỹ”, Đường Thục Thanh rất khách sáo nói.
“Lăng Khôi tôi làm việc không cần cô giúp”, nghe Lăng Khôi đáp lại như vậy, Đường Thục Thanh liền gật đầu, đưa Đoàn Hổ Uy lùi lại mười mét với vẻ mặt không vui.
Rõ ràng là cô ta không quan tâm nữa.
"Ha ha ha, cả cô Đường cũng mặc kệ cậu rồi. Giờ cậu đã biết sức mạnh của boxing Trần Thị chúng tôi chưa?”, Trần Nguyên cười lớn: “Hôm nay tôi phải ở đây phế bỏ cậu, tôi muốn xem xem rốt cuộc cậu lấy cái gì để khiến tôi phải quỳ rạp khấu đầu chín cái quanh hồ, ha ha ha”.
"Lưu Sâm, phế bỏ hắn”, Trần Nguyên ra lệnh, một gã cường tráng cao tầm một mét tám liền xông ra nhìn Lăng Khôi cười gian tà: “Thằng nhóc, tao là đệ tử thứ hai của sư phụ Trần Nguyên, tao và Lưu Giang tình như anh em ruột thịt, đã sớm muốn đánh cho mày thành tàn phế rồi. Vốn dĩ cô Đường che chở cho mày, mày có thể tiếp tục bám váy phụ nữ sống tạm bợ qua ngày, nhưng mày lại cứ muốn nhảy ra tìm đường chết. Vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”.
Lưu Sâm bước lớn xông tới, nắm đấm nhằm về hướng Lăng Khôi.
Nắm đấm mạnh mẽ như trâu, còn mang theo hơi gió.
Tất cả mọi người đều choáng váng trước uy lực của cú đấm này, thầm cho rằng thực lực của người này cũng gần tương đương với Lưu Giang, nếu đấm trúng thì sợ rằng Lăng Khôi sẽ bị đánh cho tàn phế mất.
Đoàn Hổ Uy thở dài nói: “Kết thúc rồi, anh Lăng quá tự cao rồi”.
Đường Thục Thanh cũng thở dài: "Thật sự là quá kiêu ngạo, thật đáng tiếc".
Đúng lúc này.
Lăng Khôi từ từ giơ tay phải lên, bốn ngón tay khép lại và tung ra một cú đấm.
"Bùm!”
Lưu Sâm hung tợn đã bị đánh ngã dưới nền gạch đá cẩm thạch.
Đá cẩm thạch vững chắc bị đánh vỡ thành hình dạng của một người, toàn bộ người của Lưu Sâm nằm thọt lỏm dưới nền đá.