Chiến Thần Phục Thù

Chương 88



Kể từ khi thiết lập hoàn thiện hệ thống pháp lý trên thế giới này, mọi thứ đều phải chú trọng đến bằng chứng.

Chỉ cần có đủ bằng chứng, hoàn toàn có thể rửa sạch nỗi oan.

Nhưng trên đời này có rất nhiều thứ, cho dù bạn có nhiều bằng chứng đi chăng nữa, cho dù bạn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được.

Ví dụ như chuyện Tô Ba vu oan cho Lăng Khôi ngoại tình chẳng hạn.

Lăng Khôi vẫn không giải thích gì, anh chỉ lo càng giải thích càng không nói được rõ ràng.

Có điều Lăng Khôi không ngừng thể hiện trước mặt vợ, chuyện này đã dần dần không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Duệ Hân nữa.

Nhưng bây giờ, lại xuất hiện câu chuyện cắm sừng liên quan đến Ngô Giai Giai.

Hơn nữa chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn chuyện lần trước.

Dù sao, lần này Tô Duệ Hân cũng tận mắt chứng kiến.

Lăng Khôi khóc không ra nước mắt.

Anh vừa đuổi theo Tô Duệ Hân về đến văn phòng, cửa lớn liền đóng “sập” một tiếng.

Tô Duệ Hân cách một cánh cửa lớn chỉ nói một từ “cút”.

Trời ạ!

Lăng Khôi đứng ngoài cửa văn phòng, trong lòng không ngừng “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông của Ngô Giai Giai. Mẹ kiếp, làm thủ tục luôn cho tôi không được sao?

Cứ phải làm mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy.

Còn nói cái gì mà thể hiện sự uy hiếp trước mặt cô ta, chỉ cần uy hiếp được cô ta thì có thể nhận chức.

Bây giờ thì hay rồi, Ngô Giai Giai cô đã bị tôi uy hiếp rồi.

Nhưng vợ tôi lại hiểu lầm tôi rồi.

Ông đây vì công việc bảo vệ lương tháng ba nghìn tệ mà khó khăn quá.

Tôi dễ dàng lắm sao?

“Đồ đểu, anh là đồ đểu nhất mà tôi từng gặp”.

“Anh đã cho tôi biết thế nào là không thể hèn hạ bỉ ổi hơn. Đã thay đổi suy nghĩ của tôi về đàn ông cặn bã”.

...

Rất nhiều nhân viên đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ Lăng Khôi, nếu nước bọt có thể dìm chết người thì Lăng Khôi đã sớm bị dìm chết vô số lần.

Lăng Khôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, anh cúi thấp đầu chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Ngô Giai Giai, Ngô Giai Giai đột nhiên đứng phắt dậy, kéo Lăng Khôi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Lăng Khôi bị hành động này của cô ta dọa hết hồn, hoài nghi liếc nhìn Ngô Giai Giai.

Lúc này Ngô Giai Giai đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ có đầu tóc rối bời, trông lại có vẻ vô cùng hấp dẫn.

Lăng Khôi lên tiếng: “Đừng nói cô muốn tôi tiếp tục việc chưa hoàn thành lúc nãy nhé? Không không, không được, bây giờ tôi không có tâm trạng. Nếu như cô muốn thì để lần sau đi”.

Nói xong Lăng Khôi quay người muốn đi.

“Anh đứng lại cho tôi”, Ngô Giai Giai chợt nổi giận: “Đầu anh đang nghĩ cái gì thế?”

Dứt lời, Ngô Giai Giai ném một tập tài liệu cho Lăng Khôi: “Anh đã vượt qua bài kiểm tra của tôi. Cầm lấy tập tài liệu này có thể chính thức nhận việc được rồi”.

Lăng Khôi mắt chữ O mồm chữ A, nhìn Ngô Giai Giai bằng ánh mắt không thể tin được.

Trên đời này có loại phụ nữ như thế này sao?

Bị chinh phục hay là thế nào đây?

Mình đã đối xử với cô ta thế rồi mà cô ta chẳng hề để tâm, ngược lại còn cho mình vượt qua bài kiểm tra?

Điều này lại khiến Lăng Khôi không bình tĩnh được, cô nhóc này không phải cố ý trả đũa mình chứ?

Thấy Lăng Khôi không cầm lấy tài liệu, Ngô Giai Giai trừng mắt nhìn Lăng Khôi, khinh bỉ nói: “Sao? Sợ tôi báo thù anh à? Anh nghĩ nhiều rồi, anh chẳng qua cũng chỉ là tên bảo vệ của công ty mà thôi, còn không xứng để tôi đi trả đũa anh. Nếu anh sợ thì đừng ứng tuyển nữa”.

Lăng Khôi không nói nhiều lời liền cầm lấy tập tài liệu: “Cô càng muốn báo thù thì tôi càng phấn khích”.

“Đồ thần kinh”, Ngô Giai Giai cũng cạn lời: “Anh có thể đi rồi đấy”.

Lăng Khôi không rời đi, mà lại tiếp tục ngồi lên bàn làm việc, liếc nhìn văn phòng của Ngô Giai Giai.

Càng nhìn càng phát hiện người phụ nữ này càng có sức hấp dẫn.

Hơn nữa, Lăng Khôi cũng khâm phục người phụ nữ này. Vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, cả công ty đều tận mắt chứng kiến mình đặt cô ta lên bàn làm việc, quần áo không chỉnh tề.

Bây giờ cô ta làm ra vẻ như thể không có việc gì, tiếp tục toàn tâm toàn ý làm việc?

Người phụ nữ này dũng cảm vậy sao?

Sau khi ký xong vài tập tài liệu, Ngô Giai Giai ngẩng đầu lườm Lăng Khôi: “Sao anh vẫn còn chưa đi?”

Lăng Khôi nói: “Tôi đang nghĩ vừa nãy tôi đối xử với cô có hơi quá đáng không?”

Ngô Giai Giai thờ ơ nói: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi”.

Lăng Khôi đáp: “Lúc nãy tôi thấy hình như cô đã có cảm giác rồi. Cô mong tôi đối xử với cô như vậy thật sao? Hay là cô đang muốn được đàn ông chinh phục?”

“Cút!”

Ngô Giai Giai đột nhiên đứng bật dậy, cầm lấy điện thoại muốn ném vào đầu Lăng Khôi, nhưng lại không nỡ liền thu về: “Sao anh có thể tự tin thái quá như thế nhỉ? Mời anh cút khỏi tầm mắt tôi!”

Lăng Khôi nói: “Vậy có cần tôi đi làm sáng tỏ chuyện ban nãy với mọi người không? Tránh ảnh hưởng không tốt đến sự trong sạch của cô”.

“Sự trong sạch của tôi không đến lượt anh đi làm sáng tỏ”, Ngô Giai Giai thực sự muốn tát chết cái tên này.

Lăng Khôi đột nhiên cười tươi nói: “Vậy cô có thể đến làm sáng tỏ sự trong sạch của tôi với vợ tôi được không? Cô xem, bây giờ vợ tôi mặc kệ tôi luôn rồi”.

“Anh mà cũng có danh dự à?”, đôi mắt xinh đẹp của Ngô Giai Giai trừng lớn.

“Chẳng lẽ đàn ông thì không thể có danh dự sao?”, Lăng Khôi không vui đáp.

“Chuyện này chả liên quan gì đến đàn ông cả, là anh không có danh dự để mà nói thôi”, Ngô Giai Giai xem thường nói.

Vãi chưởng!

Lăng Khôi há hốc mồm.

Tôi đường đường là Lăng Khôi, ngay cả danh dự cũng không có sao?

“Nếu cô không đến làm sáng tỏ giúp tôi, vậy tôi chỉ đành chuyện giả hóa thật rồi”, Lăng Khôi nhấc bước, lần nữa đặt Ngô Giai Giai lên bàn làm việc, muốn đi quá giới hạn.

“Anh dám?”

“Tôi có gì mà không dám chứ. Vừa nãy không phải cô nói tôi không có danh dự sao, cục cưng”, Lăng Khôi lại định xé quần áo của Ngô Giai Giai.

Nhưng điều làm Lăng Khôi bất ngờ là lần này Ngô Giai Giai chỉ vùng vẫy có lệ vài cái, sau đó nằm bất động trên bàn làm việc, sắc mặt đỏ bừng ngượng nghịu, cơ thể nóng bừng bừng.

Rõ ràng là ngầm đồng ý với hành vi của anh.

Chuyện này...

Trái lại Lăng Khôi không dám làm gì, làm nữa thì chuyện giả thành thật mất.

Thấy Lăng Khôi dừng động tác, Ngô Giai Giai cắn môi dưới, liếc Lăng Khôi: “Sao thế? Không dám tiếp tục nữa à?”

Lăng Khôi ngẩn ra, anh thật sự không dám.

Ngô Giai Giai đẩy Lăng Khôi ra, từ từ mặc lại áo: “Đồ nhát gan. Anh như vậy mà còn đòi chuyện giả làm thật. Sau này đừng đùa với tôi, cút đi”.

Lần này Lăng Khôi thất bại thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.