Chiến Thần Phục Thù

Chương 92



“Lăng Khôi đáng chết, anh phá rối chuyện hợp tác của chúng tôi với chủ tịch Trương, bây giờ lại quay mông bỏ đi. Anh có còn là con người không thế?”, Tô Duệ Hân giậm chân gào lên phía sau.

Đáng tiếc là Lăng Khôi đã không nghe thấy nữa.

“Duệ Hân, để anh ta đi đi, đây chính là thứ rác rưởi đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cậu mắng anh ta thêm một câu là đang lãng phí thời gian đó”, Ngô Giai Giai an ủi: “Điều kiện mà chủ tịch Trương đưa ra quả thực cũng quá hà khắc. Nếu như chúng ta đáp ứng thì ba năm tới cần liên tục chi trả cho khoản vay bảy mươi hai triệu tệ. Điều này sẽ tạo áp lực rất lớn cho chuyện kinh doanh của bệnh viện”.

Tô Duệ Hân cau mày nói: “Ngoài cách đó ra thì chúng ta còn có cách gì nữa đâu?”

Ngô Giai Giai tỏ vẻ đăm chiêu.

Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân vốn là bạn bè sang nước ngoài du học cùng nhau, quan hệ rất tốt.

Sau khi tốt nghiệp, Ngô Giai Giai ở lại nước ngoài, làm HR lâu năm tại một công ty lớn, thường xuyên giữ liên lạc với Tô Duệ Hân.

Sau này Tô Duệ Hân nắm giữ toàn bộ quyền hành của bệnh viện Bình An, Ngô Giai Giai cũng bỏ ra một khoản tiền tương đối mua cổ phần của bệnh viện, từ bỏ công việc lương cao kia, trở về thành phố Trung Hải làm việc cùng Tô Duệ Hân.

Hiện tại, Ngô Giai Giai cũng là cổ đông của bệnh viện Bình An, mặc dù số cổ phần rất ít.

Tô Duệ Hân nói: “Hay là lại liên lạc với chủ tịch Trương xem ông ta có đồng ý cho chúng ta vay hay không?”

Ngô Giai Giai trầm mặc một lúc rồi nói: “Mình thấy hơi khó đấy, thái độ của chủ tịch Trương đã rất rõ ràng rồi. Nhưng mình có thể liên hệ thêm lần nữa”.

Tô Duệ Hân nói: “Được”.

Hai người lái xe trở về bệnh viện. Ngô Giai Giai bắt đầu liên hệ với chủ tịch Trương, kết quả người ta thẳng thừng cúp điện thoại luôn.

Lại gọi, vẫn cúp máy.

Thật hống hách.

Ngô Giai Giai rất tức giận.

Tô Duệ Hân cũng thở dài một hơi, siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đấm cho Lăng Khôi một cú dính luôn lên tường.

Sau khi Lăng Khôi rời khỏi Ngân hàng Hoa Hồng thì không trở về bệnh viện Bình An làm ca chiều.

Đối với Lăng Khôi mà nói, giá trị duy nhất của công việc bảo vệ này là có thể ở cùng một nơi với vợ cả ngày.

Chăm chỉ làm việc ư?

Thật xin lỗi, Lăng Khôi anh không đáp ứng được đâu.

Nếu bạn thấy tôi chướng mắt thì cứ đuổi việc tôi là được rồi.

Lăng Khôi lái con xe máy đời cũ của mình đến toà cao ốc thuộc sở hữu bất động sản của Trần Thị tại quận Ngô Giang.

Đây là toà nhà chọc trời cao nhất quận Ngô Giang, cũng là biểu tượng của quận Ngô Giang, được đặt tên theo bất động sản Trần Thị, có thể thấy địa vị của Trần Lâm tại quận Ngô Giang ra sao.

Lăng Khôi đến vội nên không thông báo trước cho Trần Lâm.

Kết quả là Lăng Khôi vừa đến quầy lễ tân ở tầng một để giải thích lý do thì đã bị hai bảo vệ xông đến ngăn lại.

Một bảo vệ nói với vẻ hung hãn: “Chủ tịch của chúng tôi bận trăm công nghìn việc, không phải cậu nói gặp là có thể gặp, nếu không có hẹn trước thì xin mời cậu về cho”.

Lăng Khôi nhẫn nhịn, nói: “Tôi và chủ tịch của mấy người là bạn tốt. Anh nói với ông ta rằng có người tên Lăng Khôi tới tìm là được rồi”.

“Xin lỗi, không có hẹn trước thì không một ai có thể gặp được chủ tịch của chúng tôi”, tên bảo vệ đó vừa lạnh lùng lên tiếng vừa đẩy Lăng Khôi về phía cửa lớn.

Không ít người xung quanh đều đồng loạt nhìn sang.

“Có chuyện gì thế?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người đàn ông mặc vest, khí thế mạnh mẽ chậm rãi bước tới.

Tên bảo vệ đó chỉ vào Lăng Khôi, nói: “Quản lý Trương, tên này tự xưng là bạn tốt của chủ tịch, hơn nữa lại còn muốn xông vào trong”.

Quản lý Trương chỉnh trang lại bộ đồ tây trang hiệu Jeffrey đang khoác trên người, lắc cổ tay để lộ ra chiếc đồng hồ Rolex Green Water Ghost, cuối cùng liếc mắt nhìn Lăng Khôi: “Cậu nhóc, không phải ai cũng có thể gặp được chủ tịch của chúng tôi. Không ít người ở quận Ngô Giang cố gắng cả đời cũng không có nổi tư cách để gặp chủ tịch, cậu là cái thá gì cơ chứ?”

Tên bảo vệ liền hùa theo: “Đây là quản lý Trương của đội bảo vệ tập đoàn Trần Thị chúng tôi. Thường ngày quản lý Trương chẳng bao giờ để tâm đến người ngoài, hôm nay lại chịu nói chuyện với cậu vài câu, đây chính là vinh hạnh của cậu rồi đấy. Cậu còn không mau cút đi”.

Lăng Khôi đẩy tay tên bảo vệ ra, ngồi xuống sofa ở đại sảnh: “Hôm nay tôi nhất định phải gặp Trần Lâm. Nếu như ông ta không đến thì dù là ông ta hay là mấy người cũng không gánh nổi hậu quả đâu”.

Nói xong, Lăng Khôi rút ra một bao thuốc, tự châm cho mình một điếu.

“Oắt con, cậu cố ý gây rắc rối à?”, ánh mắt quản lý Trương liền trở nên lạnh lùng: “Bảo vệ đâu, đánh gãy chân cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi”.

“Quản lý Trương, như vậy liệu có gây ảnh hưởng không tốt không?”, bảo vệ hơi đắn đo.

“Tôi chống lưng cho cậu, sợ cái gì”, quản lý Trương nói với vẻ hống hách.

Mấy tên bảo vệ liền hùng hổ cầm gậy lên muốn động tay động chân với Lăng Khôi.

Cảnh tượng này vừa hay lọt vào tầm mắt của Trần Lâm khi ông ta vừa bước ra khỏi thang máy.

Trần Lâm sợ tới mức suýt thì rớt nước mắt, ông ta vừa hô “dừng tay” vừa chạy nhanh đến bên đó.

Quản lý Trương tự cho rằng cơ hội thể hiện đã đến nên bắt đầu nịnh hót: “Chủ tịch, ông đến rồi. Ở đây có một con chó đang sủa loạn, còn cố ý nói rằng là bạn tốt của ông. Tôi thấy cậu ta dáng vẻ nghèo hèn, vừa nhìn đã biết là tên lừa đảo nên đang chuẩn bị đánh gãy chân cậu ta để trút giận thay cho chủ tịch đây”.

“Bốp!”

Trần Lâm giơ tay giáng một cái tát vào mặt quản lý Trương.

Cơn cáu giận tột độ.

Cậu có muốn chết thì cũng đừng có kéo tôi theo có được không?

Quản lý Trương sững sờ: “Chủ tịch, tại sao ông lại đánh tôi?”

“Bốp!”

Trần Lâm lại giáng thêm một cái tát nữa: “Câm mồm, quỳ xuống cho tôi!”

“Bịch!”

Quản lý Trương kinh hãi, sợ tới mức quỳ luôn xuống đất: “Tôi không biết mình sai ở đâu, xin chủ tịch chỉ bảo”.

“Bốp!”

Trần Lâm giơ chân đá lên mặt quản lý Trương, sau đó đi đến trước mặt Lăng Khôi khom lưng chín mươi độ, nói: “Không biết cậu ghé thăm nên không thể đón tiếp tử tế, xin cậu đừng trách tội”.

Ôi chao!

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đều lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Khôi giống như đang nhìn một con quái vật rất đáng sợ.

Đây là người mà ngay cả Trần Lâm cũng phải kính trọng như vậy, bọn họ rõ ràng không thể tưởng tượng nổi.

Quản lý Trương thì càng giống như bị hóc xương, cả người run lên lẩy bẩy, vội vàng dập đầu xuống đất: “Ban nãy tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh thứ tội”.

Lăng Khôi vắt chéo hai chân, rít một hơi thuốc: “Không phải anh nói muốn đánh gãy chân tôi hay sao?”

Nói xong, Lăng Khôi giơ một chân ra đặt lên trên bàn trà: “Nào, tôi cho anh cơ hội, đánh đi”.

“Tôi không dám”, quản lý Trương sởn cả tóc gáy, run rẩy sợ hãi.

“Hừ, ếch ngồi đáy giếng”, Lăng Khôi đứng dậy, lấy cây gậy đánh bóng chày từ trong tay tên bảo vệ rồi đánh một cú nhắm thẳng vào góc mặt bên trái của quản lý Trương.

“Bốp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.