Chiến Thần Sở Bắc

Chương 232



Chương 232

“Cái nhà nát này của cô, ba nghìn tệ là đã quá cao rồi, cô còn muốn thêm tiền? Tôi thấy cô là muốn tiền đến điên rồi sao?”

Nhìn bộ dạng như vậy có lẽ Chu Cầm đã ở sau cửa nghe một lúc rồi.

Vừa nghe thấy Lạc Tuyết đồng ý, thì đã ngồi không yên nữa.

“Muốn tiền muốn đến điên thì sao? Có bản lĩnh thì mấy người đừng ở nữa? Nghèo kiết xác ngay cả nhà cũng không mua nổi, sống thì phải bị người ta xem thường thôi!”

Chị Ngô rõ ràng cũng không phải người dễ chọc.

Mắt trợn tròn, lập tức mắng chửi với Chu Cầm.

“Tóm lại, một câu thôi, hoặc là thêm tiền, hoặc là cút đi, các ngươi tự mình lựa chọn đi!”

“Cô, cô nâng giá lên quá cao!”

Chu Cầm vừa nghe, lập tức tức giận đến mức thở dốc.

“Nâng giá cao thì sao? Có bản lĩnh thì mấy người đừng ở nữa!”

Mắt thấy chút tâm tư của mình bị vạch trần, chị Ngô cũng không giả vờ nữa!

“Bốn nghìn tệ một tháng! Nếu còn muốn ở thì trong vòng ba ngày đưa tiền! Nếu không thì cút ngay hôm nay cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Cầm mà vẻ mặt Lạc Tuyết cũng trở nên khó coi.

Nhà thuê là trả nguyên một năm, há chẳng phải nói là, trong vòng ba ngày phải bỏ ra năm vạn tệ sao?

Bây giờ đối với Lạc Tuyết mà nói, một chút cũng không hề ít!

Hơn nữa điểm mấu chốt là, căn nhà này tuyệt đối không đáng giá đó.

Thậm chí một nửa cũng còn chút miễn cưỡng.

Nhưng hôm nay bị đuổi đi, chẳng phải chỉ có thể lang thang ngoài đường sao?

Tiến thoái lưỡng nan khiến Lạc Tuyết cũng đau đầu!

“Cô… đúng là ức hiếp người quá đáng!”

“Hợp đồng còn ba ngày nữa mới đến hạn, cô dựa vào đâu đuổi chúng tôi đi? Tôi có thể đi kiện cô!”

Chu Cầm tức đến đỏ mặt tía tai, bộ dạng như vậy, chỉ hận không thể đánh chị Ngô một trận!

Còn về chị Ngô, chỉ là khinh thường bĩu môi.

“Nhà của tôi, đương nhiên tôi nói được là được! Còn chuyện muốn kiện tôi, chỉ cần mấy người bỏ tiền được thì tùy mấy người đi kiện!”

Nói đến đây, chị Ngô đường như không còn kiên nhẫn nữa rồi.

“Mau mau đi, hai chọn một, tôi đây cũng còn bận nữa, không rảnh rỗi đôi co với mấy người!”

“Cô…”

Chu Cầm tức giận mặt mũi nhăn nhó.

Còn muốn nói gì đó, thì Lạc Tuyết bất đắc dĩ kéo tay bà ấy lại!

“Mẹ, mẹ nói ít hai câu đi!”

Lạc Tuyết khẽ liếc nhìn mẹ mình rồi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chị Ngô.

“Chị Ngô, vừa rồi mẹ tôi nói chuyện hơi quá, chị đừng để ý, tôi đã quyết định rồi, chúng tôi…”

“Chúng tôi dọn đi ngay hôm nay!”

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức cứng đờ.

Ba người phụ nữ nhíu mày, ánh mắt đều khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.