Chiến Thần Sở Bắc

Chương 238



Chương 238

Bình thường những nhân viên bán hàng này trông rất nho nhã nhưng thực chất cũng rất kiêu ngạo!

Nhất là giám đốc phòng bán hàng La Toàn, đôi mắt chỉ hận không thể mọc trên đỉnh đầu.

Nhưng hôm nay, lại kính cẩn với một người trẻ tuổi như vậy.

Trừ phi, người trẻ tuổi này là nhân vật lớn nào đó?

Như vậy thì rắc rối rồi!

Sở Bắc nhíu mày, bất giác mà nhíu mày!

Anh đã nói với Thanh Vũ mấy lần rồi, chuyện này phải làm khiêm tốn.

Làm phô trương như vậy, không phải phong cách của anh!

Chỉ là, chưa đợi bọn họ phản ứng, thì đã bị một giọng nói cắt ngang ảo tưởng.

“Tôi đã nói các người có phải bị mù rồi không? Trước khi nói chuyện không biết nhìn người sao?”

La Toàn đen mặt đi đến giữa hai hàng người, nói chuyện không khách sáo chút nào!

“Đã nói là phải hoan nghênh khách quý, bọn họ có dáng vẻ của khách quý sao? Mấy người các cậu không phải mất não rồi chứ?”

Nói xong, La Toàn liếc nhìn ba người Sở Bắc, ánh mắt không che giấu khinh thường!

“Mấy người làm gì vậy? Không có chuyện gì thì mau cút đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi!”

“Bảo vệ trước cổng cũng thật là, sao thứ người gì cũng cho đi vào vậy!”

La Toàn mắng chửi mạnh miệng, hoàn toàn không nghĩ rằng Sở Bắc là khách quý mà tổng giám đốc nói!

Hai hàng nhân viên bị mắng thì đều mím môi.

Không dám làm gì La Toàn, chỉ có thể phát giận sang ba người Sở Bắc.

“Bà nó chứ, tên nhà quê từ đâu tới vậy? Đây chẳng phải lạ làm lỡ chuyện sao?”

“Đúng vậy, không có chuyện gì thì mau cút đi! Giẫm vỡ một viên gạch ở đây, mấy người có đền nổi không hả!”

“Tôi mà lại đi cúi đầu với mấy tên nhà quê này sao? Đúng là sỉ nhục mà!”

Tiếng mắng chửi hùng hổ truyền đến tai rõ ràng!

Thoáng chốc đã khiến Chu Cầm và Lạc Tuyết từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

“Sở Bắc, đều là chuyện tốt cậu làm đấy, tôi còn tưởng là cậu… Tức chết tôi mất!”

Gương mặt Chu Cầm đỏ rồi trắng, chỉ cảm thấy nóng rát đến đau!

Vốn dĩ còn tưởng rằng nhặt được con rể rùa vàng, làm cả nửa ngày ai ngờ người ta nhận nhầm người!

Đây quả thực là còn mất mặt hơn cả bị đuổi thẳng nữa!

Lạc Tuyết cúi thấp đầu, nghiến chặt răng!

Dù cô đã quen với việc tủi thân, nhưng lúc này cũng muốn tìm một cái lỗ chui vào!

Sở Bắc, anh đưa chúng tôi đến đây, không phải là muốn khiến chúng tôi thành trò cười sao?

Anh khiến tôi quá thất vọng rồi!

Từ thiên đường, thoáng chốc đã rơi xuống địa ngục!

Chênh lệch như vậy, khiến thái độ của Lạc Tuyết đối với Sở Bắc cũng rơi xuống hố sâu!

“Chậc, tôi còn tưởng tên nhóc này thật sự là chân nhân bất lộ tướng nữa, thì ra là hiểu lầm! Ha ha, đúng là cười chết tôi rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.