Chiến Thần Sở Bắc

Chương 266



Chương 266

Lợi ích lớn đến mức có thể lôi kéo đến hai đại ca không hề liên quan gì đến nhau này thì cũng chỉ có đại hội đấu thầu thôi!

“Anh Long nói đùa rồi, nếu cậu không có dự định gì, thì sớm đã quay về tỉnh thành rồi!”

Dương Xuyên không hề bất ngờ khẽ cười: “Trừ phi, Long Hổ Môn cũng muốn nhúng tay vào?”

“Miếng bánh lớn như vậy, ai ở đây không muốn tranh một phần?”

Anh Long khẽ cười, sau đó huơ tay!

“Nhưng mà, nếu chúng ta tiếp tục đấu đá riêng lẻ thì đến cả bơ trên miếng bánh này e là chúng ta cũng không thể nếm!”

Lời này vừa nói ra, cả hiện trường kể cả Dương Xuyên cũng đều nhíu mày!

Bởi vì, tập đoàn Bắc Dã đã tiến vào chiếm giữ Tân Hải rồi!

Nếu tập đoàn Bắc Dã muốn thì chỉ một ngụm cũng đủ nuốt chửng được miếng bánh rồi!

Mắt thấy không có ai nói gì, Long Tam nhìn Dương Xuyên, giọng điệu có phần trêu chọc!

“Vốn là hạng mục nội bộ, tại sao lại đổi thành đấu thầu công khai chứ? Cậu Dương, tôi nghĩ nguyên nhân chắc chắn cậu hiểu hơn ai hết đúng chứ?”

Nghe thấy lời này, ánh mắt những người khác cũng trở nên kỳ lạ.

Dương Xuyên nhíu mày, nụ cười dần biến mất!

“Nói thử suy nghĩ của anh thử xem!”

Anh Long khẽ cười: “Rất đơn giản, chúng ta liên hợp lại, cũng đủ để chống lại tập đoàn Bắc Dã, dù sao đây chỉ là một phần hợp đồng mà thôi, huống hồ rồng mạnh cũng không thắng được rắn địa phương!”

“Đợi đến khi lấy được tất cả hạng mục, tôi và anh, hai nhà đều lấy bốn phần! Hai phần còn lại…”

Nói xong, anh Long ngẩng đầu, ánh mắt nhìn những người còn lại!

“Phải xem các vị bỏ ra bao nhiêu rồi!”

Vừa dứt lời, vẻ mặt Dương Xuyên cũng không có thay đổi gì.

Nhưng những người còn lại thì đều nhíu mày!

Nhất là Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông, anh mắt đều lóe lên chút lạnh lùng.

Hạng mục cả trăm tỷ, Dương Xuyên và Long Hổ Môn lại muốn chiếm tám phần?

Còn những đại gia tộc còn lại của bọn họ thì lại chỉ có thể có hai phần?

Đúng là hiếp người quá đáng!

“Lời tôi đã nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối?”

Long Tam đứng dậy, khẽ vương người, ánh mắt liếc nhìn mấy người đối diện!

Dương Xuyên ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng cùng quét mắt nhìn.

Bốn phần, là giới hạn hắn ta có thể chấp nhận.

Nếu những người khác không nói gì, đương nhiên hắn ta cũng sẽ không từ chối.

“Ha ha, hiếm khi anh Long và cậu Dương còn có thể suy nghĩ cho chúng tôi, Tiền mỗ tôi nếu không nhận há chẳng phải thất lễ rồi sao?”

Chỉ thấy một người đàn ông tuổi gần năm mươi đứng dậy trước tiên, cười gật đầu.

“Chuyện này đồng ý, nhà họ Tiền tôi sẽ làm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.