Chiến Thần Sở Bắc

Chương 28



Chương 28

Nhưng bây giờ . . . . . .

“Tiểu Tuyết, em cũng biết bệnh của Tâm Nhi kỳ lạ thế nào rồi mà, không thể chắc khi nào có thể tái phát! Ôi trời, em nên lấy được tiền càng sớm càng tốt, nếu không thì anh cũng đành bất lực”.

Giọng của người ở đầu dây bên kia cũng vô cùng bất lực.

Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.

Lạc Tuyết cầm điện thoại trong tay, mặt mày tối sầm, nước mắt cứ như thế tuôn trào.

“Tiểu Tuyết, con gái em bị bệnh à? Đừng lo, anh sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi nhất để tiến hành phẫu thuật cho con gái em!”

Sở Bắc vô cùng nhạy bén.

Ngay khi nghe thấy con gái cô ốm, trái tim anh như co thắt lại.

Nhưng Lạc Tuyết lại hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến anh.

Cô liền hướng mắt về phía Lạc Vinh Quang, sau đó cầu xin.

“Ông nội, coi như cháu cầu xin ông, dù sao Tâm Nhi cũng là cháu cố của ông, con bé chỉ mới bốn tuổi, ông cam tâm nhìn con bé chết như vậy sao?”

Chi phí phẫu thuật cho con gái cô tốn rất nhiều tiền.

Điều duy nhất Lạc Tuyết có thể nghĩ đến chính là cầu xin Lạc Vinh Quang.

Còn về Sở Bắc, cô chẳng thèm quan tâm chút nào.

“Hừ, bây giờ còn biết cầu xin tôi sao?”

Ngay sau khi ba người Chu Minh Hạo rời đi, Lạc Vinh Quang lại bắt đầu giương oai.

“Nếu như cô chịu ngoan ngoãn gả cho Lạc Huy thì có lẽ tôi còn giúp, nhưng bây giờ…”

Lạc Vinh Quang vừa nói vừa nhìn Sở Bắc, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

“Còn bây giờ thì đừng hòng nghĩ tới nữa! Tôi cũng không có đứa cháu gái như cô!”

“Ông nội. . . . . .”

Sắc mặt Lạc Tuyết lại càng tái nhợt hơn nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Ông nội, cháu xin ông, số tiền này coi như cháu mượn của ông, sau này cháu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại cho ông gấp mười!”

Con gái Lạc Vũ Tâm là tất cả đối với cô.

Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé thì cô cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa.

“Trả? Cô lấy gì để trả đây? Dựa vào mấy đồng lương rách nát đó à? Hay là dựa vào tên phế vật này?”

Giọng điệu của Lạc Vinh Quang đầy vẻ khinh thường, không hề có chút cảm xúc nào!

“Cút đi! Lạc Tuyết, nếu tôi không gật đầu thì cô sẽ không thể lấy được bất kỳ đồng bạc nào ở nhà họ Lạc đâu”.

Những lời này vừa nói ra, giống hệt như sét đánh ngang tai Lạc Tuyết, trên mặt cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Hai mắt cô trở nên mờ mịt, người đứng không vững, liền ngã nhào xuống đất!

Ngay thời khắc mấu chốt, một đôi bàn tay đã kịp thời đỡ lấy eo cô.

Sở Bắc không biết mình đã đến bên cô từ lúc nào, nhưng anh đã đỡ lấy cơ thể đang ngã nhào của cô.

“Tiểu Tuyết, không cần cầu xin ông ta! Anh sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, đảm bảo con gái em không sao! Anh đảm bảo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.